Ngay cả nhà vệ sinh của trường Trung học Quý tộc Thánh Nhân cũng sáng sủa hơn nhiều so với gác xép ở vùng ngoại ô tôi đang ở.
Nhưng trán tôi ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Mọi người đều tan học rồi, rất ít người đến nhà vệ sinh.
Cô ấy định b/ắt n/ạt tôi sao?
Nhưng tôi không biết mình đã làm gì phật lòng cô ấy.
Từ khi chuyển đến ngôi trường này, tôi luôn là người vô danh nhất.
Mỗi ngày đều cố gắng giảm thiểu sự hiện diện, không gây sự chú ý của họ.
Thậm chí khi họ khoe khoang sự giàu có trước mặt tôi, tôi nhìn vào những logo lòe loẹt, đều phải nhanh miệng buông ra một câu:
"Đẹp thật, chắc đắt lắm nhỉ?".
Rồi họ mới hài lòng nói:
"Không đắt đâu, chỉ có mấy đứa nhà quê như mày mới thấy đắt thôi, cái túi này chưa tới một triệu đâu."
Số tiền tôi ki/ếm được từ việc viết một bài kiểm tra, đến một đoạn chỉ trên cái túi cũng không m/ua nổi.
Kỷ Ôn Kiều cười nham hiểm, vươn tay nâng cằm tôi lên:
"Cậu là lớp trưởng của lớp chúng ta..."
Giọng cô ấy kéo dài.
Tim tôi đ/ập thình thịch như trống đ/á/nh.
Trong lòng nhanh chóng nhớ lại nửa tháng rưỡi kể từ khi chuyển trường.
Tôi không hề xảy ra xung đột với Kỷ Ôn Kiều, mỗi lần cô ấy khoe khoang, tôi đều đảm bảo bản thân tỏ ra ngưỡng m/ộ, và khen ngợi vài câu.
Tối qua nhận năm tệ từ cô ấy, bài tập nộp đúng hạn, không chậm trễ.
Bạn trai đính hôn với cô ấy cũng ở lớp chúng tôi.
Lời duy nhất tôi nói với anh ta là:
"Chào bạn Trình, bạn Kỷ nhờ tôi gọi bạn, cô ấy đang đợi bạn dưới lầu, chuẩn bị cùng nhau ra biển bằng du thuyền."
Thật sự không nghĩ ra mình đã đắc tội với cô ấy ở đâu.
Bên cạnh, hai cô bạn của cô ấy nắm ch/ặt lấy cánh tay tôi, không cựa quậy được.
Tôi nghĩ.
Nếu không còn cách nào, tôi sẽ uống thêm mấy ngụm nước trong nhà vệ sinh, hét lên mấy câu xin tha, để cô ấy hả gi/ận là được.
Miễn là tôi có thể tiếp tục ở lại đây học.
Kỷ Ôn Kiều thong thả lấy điện thoại ra, ngón tay gõ lên màn hình, vang lên từng tiếng "cộc cộc" lạnh sống lưng.
Giọng nói trong trẻo của cô ấy vang lên trên đầu tôi:
"Một lúc nữa, nhớ rõ điều gì nên nói, điều gì không nên nói!"