9
Cô gái ngồi bên kia tên là Tô Nhược Nam, trông rất ngoan ngoãn, yên lặng, kiểu dịu dàng truyền thống ấy.
Lần này tôi rủ theo Thành ca và hai cậu bạn cùng lớp khác đi cùng.
Lạc Lạc thì buồn ngủ quá, nên về ký túc xá ngủ mất rồi.
Tôi thật sự tưởng hôm nay mình có thể nghiêm túc làm quen, bước đầu thoát ế.
Ai ngờ đâu…
Lại dính phải cái biến số mang tên Hạ Viên Viên,
Mà cô ta thì cứ rót rư/ợu cho tôi liên tục như thể tôi là cái thùng phi vậy!!
Tôi say đến mức hoa cả mắt, đầu óc quay cuồ/ng
Cô ta như bị đi/ên, vừa ép tôi uống, vừa ra sức ghép đôi tôi với Tô Nhược Nam, rồi hăng hái hô hào cả bàn chơi “Thật hay Thách”.
Tôi đã chẳng còn nhớ nổi mọi chuyện diễn ra như thế nào, tôi chỉ biết là — cuối cùng, tôi và Tô Nhược Nam đã chụp chung một tấm ảnh, rồi bị đám người kia xúi giục đăng lên vòng bạn bè.
Khi tôi tỉnh lại — vừa mở mắt ra, trước mắt là khuôn mặt của Dụ Như, đang thở dốc, ánh mắt phức tạp, mang theo chút gì đó… khó nói.
10
Tôi gi/ật nảy người, men say tan mất nửa phần:
“Cậu… cậu làm gì ở đây vậy?!”
Dụ Nho tóc rối bời, kính trượt xuống nửa sống mũi.
Ánh mắt cậu ấy đảo qua một vòng, cuối cùng dừng lại trên gương mặt tôi, giọng khàn nhẹ:
“Cậu say rồi. Tôi tới đưa cậu về.”
Tôi đ/á/nh cái ợ, cố gắng chống người dậy.
Nhìn quanh bàn rư/ợu — hai cặp đôi vừa rồi đã dắt nhau về hết.
Thành ca và Hạ Viên Viên thì gục luôn trên bàn, ngủ say như ch*t.
Chỉ còn Tô Nhược Nam, đang trừng to đôi mắt, nhìn chằm chằm về phía tôi, như thể sẵn sàng vồ lấy tôi bất cứ lúc nào.
Có lẽ cô ấy… đang lo lắng cho tôi.
Tôi vội vẫy tay, khẽ cười:
“Không sao đâu, đây là bạn tôi.”
Nghe vậy, Tô Nhược Nam mới thở phào nhẹ nhõm.
11
Rư/ợu uống quá nhiều, cơn buồn tiểu dâng lên dữ dội.
Tôi loạng choạng đứng dậy, định tìm toilet.
Dụ Như lập tức bước theo sau, đỡ lấy tôi, giọng trầm khàn khẽ vang bên tai:
“Tôi đưa cậu đi.”
Trong men say, đầu óc tôi mơ màng, bước chân xiêu vẹo.
Vì quá vội, lại chẳng đủ sức, nên gần như tựa hẳn người vào vai Dụ Như mà đi.
Cậu ấy lặng lẽ dìu tôi, từng bước một, đưa đến cửa phòng vệ sinh.
Khi tôi kéo khóa quần xuống, mới nhận ra —
Bàn tay Dụ Như vẫn đang đặt nơi thắt lưng tôi.
Tôi khẽ xoay người, muốn hất bàn tay kia ra.
Không ngờ, lực nắm lại càng siết ch/ặt hơn.
Tệ hơn nữa, bên tai vang lên giọng nói lạnh lẽo của Dụ Như:
“Muốn tôi giúp không?”
Trong đầu tôi lập tức sập ng/uồn.