Cung Lồng Vàng

Chương 19 + 20

26/08/2024 18:09

19

Ta xoay người định bỏ đi.

Liên Nguyên Chiêu đột nhiên nắm ch/ặt cổ tay ta, kéo mạnh về phía ngược lại.

Hắn không nói một lời, kéo ta đi một mạch cho đến khi qua một ngọn giả sơn, rồi mới chất vấn:

"Mỗi lần nhìn thấy trẫm nàng đều tỏ ra lạnh lùng, nhưng lại có thể cười với hạng người như tên kia."

Ta không buồn đối đáp, nhưng sự im lặng của ta lại khiến Liên Nguyên Chiêu càng thêm phẫn nộ, gh/en t/uông đến phát cuồ/ng:

"Hắn nói với nàng những gì? Hắn có tỏ tình với nàng không? Hay hắn muốn cưới nàng?"

"Nàng có biết tên Trần công tử đó đã nuôi tám người thiếp bên ngoài, phong lưu vô độ, tại sao ngay cả hắn cũng được mà trẫm lại không?"

"Bàn tay bẩn thỉu đó sao có thể chạm vào nàng!"

Hắn nói nhanh như gió, gương mặt hiện rõ nét cố chấp.

"Trẫm có nhiều tiền hơn hắn, chỉ có duy nhất nàng là nữ nhân, cũng sạch sẽ hơn hắn rất nhiều."

Liên Nguyên Chiêu bất ngờ nhặt lấy thanh ki/ếm rồi đặt vào tay ta.

Đôi mắt hắn đỏ rực, tay nắm ch/ặt lấy mũi ki/ếm, hướng về phía tim mình.

"Triều Vân, c/ầu x/in nàng, đừng gh/ét trẫm."

"Nếu nàng thật sự c/ăm gh/ét trẫm đến vậy, thì cứ một ki/ếm mà gi*t trẫm đi…"

Ta ngắt lời hắn, không thể tin nổi mà nhìn hắn:

"Liên Nguyên Chiêu, ngài có phải đã quên mình là ai không? Ngài đi/ên rồi sao?"

Hắn cúi đầu, cười nhẹ nói:

"Nàng nói đúng."

"Có lẽ từ cái ngày nhớ lại kiếp trước, trẫm đã đi/ên rồi."

20

Hai chữ "kiếp trước" khiến ta suýt nữa không thở nổi.

Liên Nguyên Chiêu lại tiếp tục truy hỏi:

"Triều Vân, nàng trả lời ta thật lòng đi."

"Nàng luôn nói ta vô tình vô nghĩa, không chịu tin ta, có phải vì chuyện của họ Vương?"

Ta gi/ật mình trong lòng.

Hắn làm sao biết được?

Chẳng lẽ... Liên Nguyên Chiêu cũng đã trọng sinh?

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
3 Trúc mã ghét Omega Chương 13
4 Vào Hạ Chương 17
8 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm