Tôi vừa định lên tiếng thì Giang Mộc đã phát hiện ra, "Trần quản đang làm ở thế?"
Không kịp suy nghĩ, đẩy vội An Tuyết vào góc tường.
Tôi nhoẻn miệng cười chạy tới: "Nhị vừa nghe động tĩnh ở viện nên ra kiểm ạ."
Hắn nhìn xung quanh: "Phát hiện không?"
Tôi lắc ạ, lẽ nghe nhầm."
Đôi mắt sâu thẳm của hắn khóa ch/ặt lấy tôi, như muốn x/á/c nhận nói dối không.
Thấy thần sắc bình thản, hắn mỉm nói người hầu mới An Tuyết?"
Tôi đáp: "Vâng."
Hắn suy nghĩ lát: "Bảo cô thư phòng của tôi."
Ch*t chắc rồi, tránh khỏi xảy ra mất thôi.
Chẳng đã ngăn họ mặt sao?
Chưa mặt, chỉ nghe đã cảm nắng rồi ư?
Tôi định từ chối.
Nhưng Giang Mộc là tổng tài lùng, làm việc chớp nhoáng, cho phản kháng lời hắn nói.
Hắn quay người bỏ đi kịp lời.
Nghĩ cảnh An Tuyết vào thư phòng sẽ bị đối xử lòng quặn thắt.
Tôi liền hét theo bóng hắn: "Xin lỗi nhị An Tuyết chưa hoàn thành việc, sợ thể..."
Giang Mộc xoay người nhìn tôi: "Sao Trần quản gia? Anh cô mới quen bao lâu đã bao che rồi?"
Giọng điệu đã pha gi/ận dữ.
Tôi vội vàng phủ nhận: vậy ạ."
Hắn cười lạnh: "Thế là quyền hầu gái?"
Tôi c/âm như hến.
Đúng lúc An Tuyết từ góc tường "Trần quản việc của đã hết rồi ạ."
Giang Mộc sắc mặt dịu: "Cô là An Tuyết?"
Nàng mỉm "Vâng ạ."
Hắn đảo mắt nhìn nàng từ đầu tới chân: "Tốt, đi theo tôi."
Tôi muốn ngăn cản nghẹn lời.
Nhưng biết rõ mình bất lực.