20.
Từ nhỏ lớn trong nơm nớp sợ, thỏm ứng phó với tính khí hỉ nộ vô thường Đàm.
Ngày vừa bước gia thì đã cảm nhận khổ sở như thế nào rồi.
Tôi vừa thi trung học đó chưa bước gia, đã xin ông nội nhận nuôi tôi.
Cho này trách rất lâu.
Thậm chí ph/ạt ấy, đóng băng tất các ng/uồn kinh ấy.
Bà chỉ mũi m/ắng.
“Tâm tư đặt việc lấy lòng ba rảnh rỗi đi quan tâm ch*t một đứa ăn mày.”
“Con định trơ mắt đứng ba giao lại đứa riêng kia hả? Tại sao lại thể ra một đứa vô dụng như chứ?”
“Đưa nhỏ ăn mày đó cút khỏi nhà mẹ, bản lĩnh thì đừng về nhà này nữa, thử và nhỏ đó tốt hay không.”
Mãi năm năm sau thì hoàn toàn tiếp nhận thị.
Mẹ lại một lần nữa đóng vai hiền.
Bà cố gắng nén lại lửa gi/ận, phân tích lợi hại nghe.
“Cho dù bây giờ thể cưới ta cửa, nhưng ta sẽ mang phiền phức rất lớn con.”
“Con định đời này vung tiền chặn miệng đời sao?”
“A Lễ, đây phải khoản chi nhỏ đâu.”
Đàm cười ngón tay gõ nhẹ lên đầu gối, từ lịch sự trả lời.
“Không tiền.”
Mẹ thấy cứng mềm cũng xong thì hoàn toàn kiên nữa.
Bà muốn như trước nhưng vừa mở miệng định m/ắng thì cũng vừa viết xong một bài weibo.
Tôi ấn gửi rồi lên lời ấy.
“Bây giờ ở đây lấy tư cách gì Lễ?”
Thậm chí lười dùng kính ngữ với ấy.
“Có thì đi tìm người giám định huyết thống đi, thử chỗ nào là không?”
Mẹ thẳng tôi, vừa định mở miệng thì miệng bị nhét nướng vào.
“Mời đừng khách sáo.”
“Tôi cũng tiêu tiền bà, cũng tư cách tôi.”
“Hơn nữa luôn là nhóc ăn mày đầu đường hiểu gì kính già trẻ đâu.”
Tôi cong môi cười một tiếng, lộ ra lúm tiền.
“Nếu như ỷ lại thân phận đây khóc om sòm đ/á/nh m/ắng trai nữa, sẽ ăn miếng trả miếng đấy.”
Xét thấy vệ sĩ bên ngoài cũng dám động đành tự ra ra khỏi cửa.
Kéo ra khỏi biệt thự, sau đó đi khóa cổng lại.