Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi chống tay đứng lên đi vệ sinh cá nhân.

Bùi Lệ bước vào, ôm eo tôi từ phía sau rồi hôn lên cổ tôi: "Ăn sáng đi em."

Tôi co người lại, dùng sức thoát khỏi vòng tay hắn.

Gương mặt tôi bình thản, không gi/ận dữ cũng chẳng vui mừng, chỉ lặng lẽ như tờ.

Ngược lại biểu cảm của Bùi Lệ biến ảo liên tục, hắn muốn nổi cơn thịnh nộ nhưng lại kìm nén được.

Sau bữa sáng, tôi đòi lại điện thoại từ Bùi Lệ.

Hắn cũng đưa trả.

Mở máy kiểm tra, tôi phát hiện danh bạ đã bị xóa sạch.

Tôi chỉ thở dài: "Bùi Lệ, anh xóa hết người ta rồi, có việc trường lớp là em không kịp nhận tin đâu."

Bùi Lệ khịt mũi: "Sẽ có người thông báo cho em, yên tâm đi."

Tôi cụp mắt, không nói thêm lời nào.

Đôi lúc tôi cũng hiểu, mình nên chủ động quan tâm Bùi Lệ, tìm hiểu xem dạo này hắn làm gì, thử tiến thêm bước nữa để củng cố mối qu/an h/ệ mong manh này.

Thậm chí tôi nghĩ nếu cố gắng hơn, có lẽ chúng tôi đã không đến nỗi chênh vênh như hiện tại.

Nhưng tôi chẳng buồn làm vậy.

Hồi nhỏ hắn đòi nhảy lầu, rõ biết là sai trái nhưng tôi cũng lười khuyên thiếu gia đừng hành động nông nổi, chỉ đứng dưới đất giơ tay đỡ lấy.

Hắn b/ắt n/ạt người ta, tôi ra tay c/ứu giúp - không vì hắn, mà bởi nghĩ mình có thể giúp đỡ.

Như hiện tại, nếu chia tay Bùi Lệ có lẽ tôi sẽ hơi buồn, nhưng nỗi buồn ấy chưa đủ lớn để vượt quá sức chịu đựng của tôi.

Vậy cớ sao phải cố? Cố để Bùi Lệ học cách vun đắp cho thứ tình cảm mỏng manh này thêm bền ch/ặt?

Tôi không muốn, thậm chí gh/ét cay gh/ét đắng ý nghĩ ấy.

Tôi đã chọn chấp nhận viễn cảnh tồi tệ nhất giữa hai chúng tôi.

Và tôi tin, hắn cũng vậy.

Từ tối qua, Bùi Lệ luôn vô cớ cảm thấy bồn chồn.

Nhất là khi thấy thái độ thờ ơ của tôi, hắn càng thêm phiền n/ão.

Nén bực dọc, hắn hỏi khẽ: "Em sao thế? Đi chơi cũng chẳng báo anh biết, về nhà không thấy em anh lo sốt vó lên."

Tôi ngạc nhiên nhìn hắn: "Anh về khuya cũng đâu có giải thích lý do? Tưởng đó là ngầm hiểu giữa hai đứa mình."

Hắn sững người, sắc mặt biến đổi: "Vậy anh quan tâm em mới gi/ận, sao em không tức? Em chẳng để tâm đến anh sao?"

Tôi: ".........."

Tôi lười đôi co.

Hôm nay thứ Bảy, không có tiết học, tôi mang đĩa hoa quả lên thư phòng ngồi thẫn thờ.

Một lát sau Bùi Lệ xông vào, hết sờ cái này lại mò cái kia.

Tôi đứng dậy bỏ ra ngoài, về phòng ngồi thiu thiu trên sofa cạnh cửa kính.

Bùi Lệ lại lẽo đẽo theo vào, ngồi xuống cạnh tôi: "Em gi/ận anh rồi à?"

Tôi thành thật lắc đầu: "Không, chỉ là em đang chờ cuộc sống mình thay đổi."

Lâu lâu tôi lại buông những câu khó hiểu. Như lúc này, Bùi Lệ hoàn toàn m/ù tịt không biết "thay đổi" tôi nói đến là gì.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Chúc Ninh

Chương 15
Em gái luôn dễ dàng có được sự ưu ái của tất cả mọi người. Bất kể là người thân hay người lạ, không có ngoại lệ. Chỉ vì một câu nói của em ấy rằng không có phòng tập nhảy, tôi đã bị sắp xếp đi ký túc xá. Trong những năm tháng tuổi trẻ tự ti, nhạy cảm đó, Giang Tứ là sự cứu rỗi duy nhất của tôi. Vì thế, khi biết tin em gái chuyển đến trường, tôi đã rất căng thẳng. Mất hồn đến mức chuông tan học cũng không nghe thấy. Giang Tứ cười lười biếng, gõ nhẹ vào đầu tôi: "Sợ tôi bị người khác cướp đi đến vậy sao?" “Chết tiệt, đứa nào đi đứng không nhìn đường...” Giây tiếp theo, tiếng mắng chửi của Giang Tứ khựng lại. Em gái tôi đứng dưới ánh nắng, mỉm cười với anh ấy. "Xin lỗi nha, em lỡ va vào anh." Ngày hôm sau, tôi theo lệ thường đến lớp Giang Tứ tìm anh ấy để học bù. Nhưng lại nghe thấy giọng nói lười biếng của anh: "Chậc, em gái cô ấy cũng không tệ như cô ấy nói." "Còn khá đáng yêu nữa."
0
8 Hoàng tử bé Chương 14

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Phong Nhận Nhuộm Sương Đường

Chương 22
Để kiếm năm trăm lạng bạc, tôi thay người khác cưới một thằng ngốc. Sau nửa năm kết hôn với thằng ngốc, tôi rơi xuống vách đá, mất trí nhớ, và bị lạc mất anh ta. Tỉnh dậy lần nữa, tôi phát hiện mình đã có thai một tháng. Nhưng vì mất trí nhớ về việc thay thế kết hôn, tôi không thể nhớ nổi cha của đứa bé trong bụng là ai. Trong lúc buồn bực, tôi bị tử địch Lý Trường Phong bắt làm tù binh. Cũng mất trí nhớ, anh ta nhìn vào bụng nhỏ hơi nhô lên của tôi, với vẻ mặt chế nhạo. “Đường Nhiễm, cái bụng đã lộ ra rồi, sao không thấy chồng của cô?” “Cô chẳng lẽ là một người vợ bị bỏ rơi sao?” Tôi lập tức phản bác lại. “Lý Trường Phong, nghe nói phu nhân Vương thị của anh mất tích, anh điên cuồng tìm cô ấy khắp nơi.” “Tôi thấy anh đừng bận tâm nữa, như người như anh, chắc chắn phu nhân của anh đã chán ghét anh và chạy theo người yêu.” “Vì cả hai đều bị bỏ rơi, chúng ta đừng nói xấu lẫn nhau nữa!”
Cổ trang
Nữ Cường
Ngôn Tình
0
Ngọc Ấm Chương 6