Hắn được một đám người vây quanh, mặc bộ vest đặt may c/ắt rất chỉnh tề, khí chất nho nhã nhưng lại ẩn chứa lưỡi d/ao sắc bén, uy nghiêm đến mức khiến người ta không dám xem thường.

Thấy tôi, hắn cũng hơi ngạc nhiên.

Tôi cười với hắn, làm bộ thân thiết:

“Ôi chà, Tổng Giám đốc Hạ, trùng hợp quá, mới gặp hôm qua thôi mà.”

Lập tức, đám nhà đầu tư đổ dồn ánh mắt về phía tôi, như đang đ/á/nh giá giá trị tôi có thể mang lại.

Công ty tôi vốn đã nhỏ hơn so với mấy người này, dự án tài chính đang theo đuổi thì còn nhiều lấn cấn, trong lòng cũng thiếu tự tin, nên đành phải khéo léo lấy lòng vài người.

Tối hôm đó tôi uống khá nhiều, trợ lý của tôi còn thảm hơn.

Tôi lảo đảo vào nhà vệ sinh rửa mặt tỉnh rư/ợu, lúc nhìn vào gương thì bị người đàn ông đứng sau dọa gi/ật b/ắn cả mình.

Quay đầu lại, là Hạ Trác Dương đang hút th/uốc.

Tôi cắn nhẹ đầu lưỡi, hơi thèm thuồng.

Hắn cao hơn tôi một chút, ánh mắt lười biếng rủ xuống, khi nhìn người lại toát lên vẻ kh/inh khỉnh.

Điếu th/uốc trong miệng hắn lập lòe lửa, đuôi mắt dài hẹp như được vẽ kẻ sẵn.

Đôi mắt ấy, khi nhìn người thì như chan chứa tình ý, mà vẫn lạnh lẽo đến rợn người.

Hạ Trác Dương dùng hai ngón tay giữ chỗ đầu lọc, giọng hơi khàn vang lên:

“Muốn thử không?”

Ánh mắt tôi lập tức dừng lại ở đôi môi hắn — môi mỏng, sáng bóng, khi nói chuyện phả ra làn khói, rồi lại ngậm điếu th/uốc.

Tôi bước lại gần hai bước, nước trên mặt vẫn còn, theo cằm nhỏ giọt xuống cổ áo, ướt cả phần ng/ực áo.

Ánh mắt hắn lạnh nhạt lướt qua cổ tôi, nơi có làn nước lấp lánh.

Tôi đưa tay rút điếu th/uốc trong miệng hắn, đặt lên môi mình, cảm giác ướt át không rõ ràng, tôi hít một hơi thật mạnh, rồi nhả ra khói m/ù mịt:

“Cảm ơn nha, anh Hạ, phê thật đấy, lâu rồi tôi không hút.”

Hạ Trác Dương nhìn tôi bằng ánh mắt nhàn nhạt, như cọ lông mềm vẽ nhẹ lên mặt tôi, lướt từ chân mày, sống mũi rồi đến môi:

“Cai th/uốc à?”

Ánh nhìn đó khiến tôi thấy tim thắt lại, có cảm giác bị xúc phạm rất mạnh mẽ.

Tuy vậy, tôi luôn là người phân biệt rõ ràng chuyện công và chuyện tư, đã rõ ràng thì ở nơi công cộng không để mất mặt. Không những không để mất, mà còn phải nịnh thêm vài câu.

“Ừ đó ~” Tôi kẹp điếu th/uốc, ngửa đầu cong cong mày: “Phải làm sao đây? Tại anh Hạ cả đấy, chắc tôi không cai nổi nữa rồi~”

Hạ Trác Dương nghe thấy mùi rư/ợu trên người tôi, liếc nhìn đuôi mắt ửng đỏ của tôi:

“Vậy Hạ mỗ xin tạ lỗi, không biết có thể mời Tổng Giám đốc Cảnh nể mặt, dùng bữa một bữa?”

Tôi dụi điếu th/uốc, quăng vào thùng rác bên cạnh. Thật ra đầu óc tôi lúc ấy đã ngà ngà say, nhưng chưa đến mức mất tỉnh táo.

Làm ăn, có thể giả say chứ không thể say thật.

Say được một chút, nhưng không được quá nhiều.

“Được thôi.”

Tôi vừa quay người thì trượt chân một cái — đã uống nhiều, nên đầu óc lơ mơ, thân người ngả ngửa ra sau.

Một bàn tay kịp thời đỡ lấy eo tôi, mà tôi cũng đã vươn tay ra túm ch/ặt lấy cà vạt của Hạ Trác Dương.

Một luồng hơi nóng phả sát tai, giọng trầm khàn của hắn vang lên:

“Cẩn thận đấy.”

Hơi thở hắn luồn vào tai, khiến cả sống lưng tôi tê rần.

Tôi ngước mắt nhìn hắn, Hạ Trác Dương đang cười, nụ cười khiến lông tay tôi dựng đứng.

Tôi đứng thẳng dậy, trong lòng lại cảm thấy người này có gì đó rất không ổn.

Cảm giác ấy... thật khó mà diễn tả được.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

[BL] Người Yêu Hiền Lành Của Tôi Là Yandere

Chương 45.
Giới thiệu: Tôi là một tên côn đồ trường học, cá biệt lưu manh, vừa xấu vừa thô lỗ, học thì dốt mà quậy thì giỏi. Trên mặt tôi có một vết sẹo dài bên má, nó khiến tôi trông rất hung dữ, doạ các nữ sinh đều khiếp sợ mỗi khi nhìn thấy tôi. Tuy nhiên, cậu người yêu của tôi lại đối lập hoàn toàn. Cậu ấy là nam thần của trường, vừa đẹp trai trắng trẻo lại học giỏi, dáng người dong dỏng cao, thuộc diện nhà giàu, tính tình hiền lành nhu mì còn tốt bụng. Người theo đuổi xếp hàng dài, nhưng cậu lại chọn tôi. Có hai nữ sinh thầm ngưỡng mộ cậu ấy, thấy vậy rất không vừa lòng. Một cô gái thẳng thắn bảo với cậu khi đang ở ngay trước mặt tôi, rằng : "Lam Ngọc, cậu bị gã này uy hiế.p bắt ép phải yêu đương với gã đúng không? Cậu ra tín hiệu cầu cứu đi, tụi mình sẽ giúp đỡ cậu." Tôi biết là cô ta nói dối. Vì nãy giờ tôi liên tục chớp mắt bằng mã Morse, bàn tay lén giơ mấy ngón ra hiệu ét o ét, mà cô ta có nhìn thấy éo đâu. Ngược lại, cậu người yêu bé nhỏ kia tôi nhìn thấy rồi. Đôi mắt nheo lại đầy nguy hiểm. Cứu tôi với, cậu ta là Yandere, tôi mới là người bị ép đây mà, huhuhu. _____ Kẻ si tình lang thang [Người Viết Tình Trai]
79.07 K
4 ĐÀO HOA SÁT Chương 5
6 Bảy Năm Bên Nhau Chương 14
8 Tiểu Lỗi Chương 56
9 Chuyến Xe Đêm Chương 25

Mới cập nhật

Xem thêm