Tôi phắt hét lớn vào Thanh đạo "Sở Giang!"
Trước ánh k/inh h/oàng tôi, Thanh đạo trưởng Khi bất ngờ ai tên mình, người thường theo phản xạ nhìn. Và q/uỷ cũng vậy.
Sau Thanh đạo trưởng dường nhớ ra gì đó, bỗng trở nên u ám. Ông dừng mọi động tác, bừng, hình gỗ, chầm chậm chút một.
Ki/ếm gỗ bị ông ném mạnh đất, g/ãy mấy khúc.
"Rõ rõ ràng chỉ cuối nữa thôi!"
Ông lòng lên, đôi ngay lập tức chuyển sang xanh lá cây. Một luồng gió âm buốt xươ/ng thổi qua, cát bay đ/á chạy m/ù mịt tôi.
Khi mở ra lần nữa, mình đang giữa cái nghĩa địa hoang tàn mà trước đó.
Vương Phương nghiến răng nghiến lợi ra từ phía sau một ngôi m/ộ, đôi ngầu găm ch/ặt vào người tôi.
"Cái tiện nhân nhà lần nào cũng phá vào quan trọng! Sao ngoan ngoãn làm lễ tế mà ch*t đi cho rồi? Dùng cái mạng hèn đổi lấy mạng con vinh hiểu ra cơ chứ?"
Hai người họ cạnh nhau, trừng nhìn tôi, h/ận l/ột da x/é thịt tôi.
Tôi dậy, hằn học nói: "Dù ch*t, cũng phải kéo con ch/ôn cùng! Muốn tâm tình h/iến t/ế cho cái thằng s/úc si/nh Vưu đó, đừng hòng!"
Vương Phương thở hổ/n h/ển, hạ tâm gì đó, cười âm hiểm. "Cái tiện nhân này, thật sự nghĩ hết với sao? Tốn bao nhiêu công sức lừa vì này giải trừ họa cho con sẽ phụ. Nhưng nhất đối với bọn tao, vậy thì cũng chẳng ngại những phụ đâu. tâm đi, những nào khiến dễ chịu đâu."
Nói xong, chỉ tay vào tôi, với Giang: "Đi bắt nó đây, muốn luyện nó khôi cản họa cho con tao! Mặc dù con cũng sẽ chịu một ít họa, nhưng dù cũng tốt hơn mất mạng."
Sở gật đầu, hóa một bóng q/uỷ, nhào tới trước tôi.
Móng vuốt nhọn nó sắp chạm vào thì... miếng ngọc bội bị vỡ dưới đất bỗng nhiên bay lơ lửng trước tôi, nó lại.
Sở tức gi/ận vồ hai cái nữa, nhưng đều bị mảnh ngọc bội Nhưng mảnh ngọc bội cũng đang lung lay sắp đổ, cầm cự được bao lâu nữa.
Lòng căng thẳng tột độ, óc cuồ/ng. Vừa nãy với rằng Giang. Nhưng cản, khiến cô ấy cho biết.
Cái gì? Hy vọng sống sót duy nhất bây giờ ra được đó.
Trong suy nghĩ, vây tấn công vài lần. Những mảnh ngọc bội chuyển sang xám, lẽ chỉ giây lát nữa hoàn toàn mất dụng.
Giang cho biết, nghĩa chắc làm được.
Rốt sẽ gì đây?