Lục Linh Châu ch/ửi m/ắng một hồi, nói mình và Tống Phỉ Phỉ vừa vào căn phòng kỳ lạ này xong đã nhanh chóng tách ra, cũng không biết tấm vải đen đó làm bằng chất liệu gì mà chất lượng cách âm tốt đến mức dù có hét thế nào cũng không thể nghe thấy giọng của đối phương.

“Cũng không biết những con thằn lằn này rốt cuộc dùng để làm gì, cứ đi tìm đám Tống Phỉ Phỉ trước rồi nói sau.”

Tôi và Lục Linh Châu đồng thời vén hai tấm rèm vuông góc để tìm người, một lần tìm hai phòng, tốc độ nhanh hơn rất nhiều.

Đằng sau các căn phòng nhỏ thỉnh thoảng sẽ xuất hiện lạp xưởng thối, hoặc sẽ có một con thằn lằn trốn trong đó. Càng đi vào, thằn lằn chúng tôi đụng phải càng lớn hơn, con lớn nhất to gần bằng chiếc xe máy, nằm trên mặt đất, chiếm trọn căn phòng.

Vừa nhìn thấy chúng tôi, con thằn lằn liền nhe răng lao vào tôi, sau đó dùng đuôi t/át mạnh vào Lục Linh Châu, vậy mà dám chơi một chọi hai, nó không coi trọng chúng tôi chút nào.

Tôi tránh sang bên phải, Lục Linh Châu cũng tránh sang trái, hai người va vào nhau, đồng thời hét lên một tiếng.

“Kim Cương Ấn.”

Tôi dùng thủ ấn đ/á/nh vào nhãn cầu của con thằn lằn.

“Bùa trấn sơn.”

Đồ nhà giàu chó ch//ết kia đ/ập một lá bùa vào đuôi con thằn lằn, cái đuôi to rộng của nó đột nhiên bị xẹp xuống. Con thằn lằn đ/au đớn, từ bỏ Lục Linh Châu, toàn lực tấn công tôi.

Lục Linh Châu khoanh tay đứng một bên quan sát trận chiến.

“Nhìn dáng vẻ vụng về của cậu kìa!”

“Cậu thì hiểu cái gì, tôi chính là thích rèn luyện bản thân, cậu như vậy là phụ thuộc ngoại vật, lỡ như lần sau lại gặp phải tình huống ngoài ý muốn mà không mang theo trang bị gì thì phải làm sao?”

“Lại còn là truyền nhân môn võ cổ, cậu quên gần hết mấy chiêu thức đó rồi à?”

“Nói ít thôi!”

Lục Linh Châu thở hổn hền.

“Tôi đã bắt đầu học võ thuật từ khi sinh ra, tôi đã khắc mọi chiêu thức vào xươ/ng cốt hết rồi, tôi có thể quên được sao?

“Hổ Đấu Quyền…xem đây…”

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Vào Hạ

Chương 17
Cậu học sinh nghèo lạnh lùng, ít nói ấy đã ba lần liên tiếp cướp mất vị trí số một của anh trai tôi. Tôi đang định dạy cho cậu ta một bài học, thì cậu ta lại nói: “Có thể nhường lại vị trí số một cho anh trai em cũng được. Điều kiện là…mỗi tuần ôm tôi ba lần.” Hầu kết của cậu ta khẽ trượt, giọng nói thấp trầm: “Không được cách lớp vải, em đồng ý không?” Tôi sững sờ, trừng mắt nhìn cậu ta, mặt đỏ bừng: “Cậu…cậu b i ế n t h á i! Lo mà quản tốt bản thân cậu đi! Anh trai tôi đâu cần cậu nhường? Chỉ cần lần sau anh ấy có phong độ, thì sớm muộn gì cũng vượt xa cậu mười tám con phố!” Nửa tháng sau, anh trai tôi lại lần nữa bị cướp mất vị trí đứng đầu. Chàng trai nghèo kia từ trên cao nhìn xuống tôi, ánh mắt thản nhiên nhưng đầy áp lực: “Chẳng lẽ em cũng muốn anh trai mình mãi mãi làm kẻ số hai à?” Tôi nghiến răng, nhắm chặt mắt. Được thôi! Ôm thì ôm! Có mất miếng thịt nào đâu chứ!
3
6 Hôn Tiểu Châu Chương 20
8 Cậu Bé Da Đỏ Chương 23
9 Âm Thanh Của Đàn Chương 22
10 Nhờ Có Anh Chương 13
12 Phân Hóa Lần Hai Chương 21

Mới cập nhật

Xem thêm