Lục Linh Châu ch/ửi m/ắng một hồi, nói mình và Tống Phỉ Phỉ vừa vào căn phòng kỳ lạ này xong đã nhanh chóng tách ra, cũng không biết tấm vải đen đó làm bằng chất liệu gì mà chất lượng cách âm tốt đến mức dù có hét thế nào cũng không thể nghe thấy giọng của đối phương.

“Cũng không biết những con thằn lằn này rốt cuộc dùng để làm gì, cứ đi tìm đám Tống Phỉ Phỉ trước rồi nói sau.”

Tôi và Lục Linh Châu đồng thời vén hai tấm rèm vuông góc để tìm người, một lần tìm hai phòng, tốc độ nhanh hơn rất nhiều.

Đằng sau các căn phòng nhỏ thỉnh thoảng sẽ xuất hiện lạp xưởng thối, hoặc sẽ có một con thằn lằn trốn trong đó. Càng đi vào, thằn lằn chúng tôi đụng phải càng lớn hơn, con lớn nhất to gần bằng chiếc xe máy, nằm trên mặt đất, chiếm trọn căn phòng.

Vừa nhìn thấy chúng tôi, con thằn lằn liền nhe răng lao vào tôi, sau đó dùng đuôi t/át mạnh vào Lục Linh Châu, vậy mà dám chơi một chọi hai, nó không coi trọng chúng tôi chút nào.

Tôi tránh sang bên phải, Lục Linh Châu cũng tránh sang trái, hai người va vào nhau, đồng thời hét lên một tiếng.

“Kim Cương Ấn.”

Tôi dùng thủ ấn đ/á/nh vào nhãn cầu của con thằn lằn.

“Bùa trấn sơn.”

Đồ nhà giàu chó ch//ết kia đ/ập một lá bùa vào đuôi con thằn lằn, cái đuôi to rộng của nó đột nhiên bị xẹp xuống. Con thằn lằn đ/au đớn, từ bỏ Lục Linh Châu, toàn lực tấn công tôi.

Lục Linh Châu khoanh tay đứng một bên quan sát trận chiến.

“Nhìn dáng vẻ vụng về của cậu kìa!”

“Cậu thì hiểu cái gì, tôi chính là thích rèn luyện bản thân, cậu như vậy là phụ thuộc ngoại vật, lỡ như lần sau lại gặp phải tình huống ngoài ý muốn mà không mang theo trang bị gì thì phải làm sao?”

“Lại còn là truyền nhân môn võ cổ, cậu quên gần hết mấy chiêu thức đó rồi à?”

“Nói ít thôi!”

Lục Linh Châu thở hổn hền.

“Tôi đã bắt đầu học võ thuật từ khi sinh ra, tôi đã khắc mọi chiêu thức vào xươ/ng cốt hết rồi, tôi có thể quên được sao?

“Hổ Đấu Quyền…xem đây…”

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Thân Nhập Cuộc, Đôi Bên Chìm Đắm

Chương 17
Tôi và em gái là con dâu nuôi từ bé mà ông trùm Cảng Thành chọn cho hai người con trai của ông ta. Tôi đi theo nhị thiếu gia hiền hòa, lễ độ; còn em gái tôi thì đi theo đại thiếu gia - kẻ nổi tiếng b/ạo ngược và trăng hoa. 20 năm ở bên cạnh, tôi chắn cho nhị thiếu gia mười chín lần nguy hiểm đến tính mạng, những v/ết thư/ơng nhỏ thì kể không xuể. Chỉ cần anh lên tiếng, dù là dao núi hay biển lửa, tôi cũng lao vào không hề chớp mắt. Anh thích sự trung thành của tôi, nhưng chưa từng để tôi phục vụ hay đến quá gần. Tôi cứ nghĩ anh gh//ét những vết sẹ/o đầy trên người tôi, nên chưa bao giờ dám vượt ranh giới. Rồi một vụ t/ai nạ//n giao thông xảy ra, đại thiếu gia ch//ết cháy trong biển lửa. Đêm tôi đến giữ linh, tận mắt nhìn thấy nhị thiếu gia ôm lấy em gái tôi – toàn thân đều là vết thương và thành kính hôn lên từng vết s/ẹo của cô ấy. “Những năm qua em chịu khổ rồi. Cuối cùng anh cũng có thể đường đường chính chính ở bên em.” Thì ra, người anh luôn giữ mình vì… là em gái tôi. Đêm ấy, anh nhìn tôi và nói: “Em ấy đã bị anh cả tr/a t//ấn lâu như vậy rồi, làm sao có thể để em ấy giữ tiết thờ chồng nữa? Em làm thay đi. Nhiệm vụ này còn dễ hơn mấy lần em suýt ch//ết trước đây, đúng không?” Tôi đồng ý. Xem như đây là lần cuối cùng tôi tuân lệnh anh. Không ngờ, ngay ngày thứ hai tôi “giữ lễ quả phụ”… đại thiếu gia lại trở về.
12.49 K
4 Vòng luẩn quẩn Chương 47
7 Ăn 2 Lương Chương 13

Mới cập nhật

Xem thêm