Ngôi m/ộ có tôi là có thật.
Đối mặt với cả những điều giải tôi trải qua, bố kể xưa ông luôn kín.
Trước tôi, tôi từng có anh nhưng anh ch*t yểu còn nhỏ, ch/ôn một mình trên hoang.
Sau có tôi, và tôi, bố và ông nội rơi vào tranh Ông gi/ận đến nỗi bệ/nh dậy được, sau qu/a đ/ời, ch/ôn bên cạnh đứa ông quý.
Còn tại sao lại tranh cãi...có tôi tiết lộ, tôi là con gái.
Người lớn tuổi nam kh/inh nữ, sau tôi đời, ông ép bố tôi phải có thêm một đứa con.
Bố tôi tính tình cứng đầu, ông con gái và cơ phù hợp để sinh thêm.
Để lại ông, bố chí đặt tôi cái với cậu bé người anh tôi từng gặp mặt.
Bà nội lý năm sau buông bỏ này, dọn đến ở cùng chúng tôi, dành tôi, đứa gái này, cả tình thương có cho.
Nhưng nỗi đ/au đi người bạn đời, là xóa nhòa.
Theo ông họ nói, việc sinh con hay gái dẫn đến chồng bệ/nh là nỗi ám ảnh sâu kín trong lòng nội.
Trước ánh mắt nội nhìn chằm chằm vào tôi, là gỡ bỏ mọi vỏ bọc, tôi 'kẻ th/ù chồng'.
Sau ch*t, Xuất khí thuận càng làm nặng thêm nỗi ám ảnh này.
Và trên hoang, khí hung rời khỏi thân thể, h/ồn trở lại thanh trong chốc lát, những mồ của chồng và khiến sau ch*t nhớ lại đủ thứ về gia đình.
Sự của con con dâu, tình thương dành gái, cuối cùng chiến thắng khoảnh khắc tối tăm đó.
Sau lái rời khỏi làng, lại lên đường tốc, bố nói, bảo tôi lời ông họ là rác rưởi, nhiều.
Tôi hỏi lại, vậy cả những xảy ở ngôi phải giải thế nào?
Bố đầu đi, ch/ửi m/ắng tài xế vượt ẩu, bỏ mặc câu hỏi của tôi.
Sau này, thỉnh thoảng tôi nội, trong chỉ nhìn tôi một lời.
Tôi lén gọi ông họ, hỏi này có đặc biệt không.
ông họ sao, người đúng số đúng hạn, thì về trong chuyện.