Tuy còn nhỏ, nhưng tôi biết sức mạnh của Sơn Thần không dạng vừa. Ngay cả sư phụ của bà ngoại và bản thân bà cũng tay nó. Sinh dám phân bò vào điện thờ, đổ lư hương, bẻ g/ãy nhang đèn!
Tôi hốt hoảng: "Trịnh Sinh, mày đi/ên rồi à?"
Hắn bĩu môi: "Thẩm Đồng, mày đừng hù doạ tao! đâu loại nhát gan! Bà nội tao sợ lũ mày, chứ tao thì không! Có giỏi thì gọi bà ngoại mày tới làm phép đi!" xong, hắn cười ngạo nghễ đi.
Trong chớp mắt, ngôi miếu nhỏ bốc lên làn đen ngòm. Mây đen vần vũ đầu, tựa sắp đổ mưa. Làn đen uốn rắn đ/ộc phóng ra từ điện thờ, đôi mắt đỏ m/áu lập trong màn hắc khí, âm trệ đến rợn người.
"Tốt... ha ha... rất tốt..."
Tôi bay về làng, nhưng khi tới nơi, đen đã bao trùm Sinh. Tiếng khóc thảm thiết của bà lão vang khắp xóm: "Căn thế? Đừng doạ bà nội chứ!"
Đám đông tụ tập "Cháu họ làm vậy? Nãy còn khỏe "Nhìn những bầm cổ tay kìa! Chắc đụng thứ ô rồi!"
Chen qua người xem, tôi Sinh vật dưới đất. Toàn thân tím co gi/ật liên hồi, mắt trắng dã. thở quãng sắp tắt. Đột tiếng kêu thảm khốc vang gia họ ch*t sạch, cổ chúng in tay đen dài ngoẵng.
Tôi lên: "Là Sơn Thần! Sinh đổ lư hương, trêu ngài rồi!"