Vừa quay người lại, cả người tôi đột nhiên bị ấn vào cánh cửa.
Giang Dực đỏ mắt, trông như một chú chó con đáng thương sắp bị chủ vứt bỏ.
Khàn giọng hỏi tôi: "Anh ơi, anh sẽ đuổi em đi sao?"
Tôi sững người, rồi nắm lấy mu bàn tay anh ấy.
"Nói nhảm cái gì vậy? Dĩ nhiên là không."
Giang Dực gào lên: "Thế sao anh còn đi xem mắt? Đưa người ta về nhà lại giấu em? Chẳng lẽ đợi đến khi anh kết hôn mới thông báo cho em trong đám cưới sao?!"
Tôi xoa xoa tai, đầu óc rối bời.
"Đừng gào nữa, chuyện còn chưa có gì đâu, anh kết hôn cái gì chứ."
"Nhưng anh có ý định đó, phải không?"
Mắt Giang Dực ngày càng đỏ, nước mắt chảy ra như hạt châu, lã chã rơi xuống.
Tôi bất đắc dĩ lau khóe mắt cho cậu ấy.
"Em nhìn mình xem, sao lại khóc rồi?"
Giang Dực gạt tay tôi ra, ánh mắt đầy tổn thương nhìn chằm chằm vào tôi.
"Đợi đến khi anh có gia đình riêng, sẽ chẳng còn tâm trí nào để ý đến em nữa, sau này vị trí của em trong lòng anh chỉ ngày càng nhỏ bé, ngày càng trở nên không quan trọng, cho đến khi bị lãng quên hoàn toàn. Anh à, nếu vậy em thà tự mình rời đi."
"Ơ——"
Tôi không kịp ngăn cản, cánh cửa nhà "rầm" một tiếng suýt nữa đ/ập vào mũi tôi.
Giang Dực bỏ nhà ra đi.