“Hiện ra vẫn cần nghỉ ngơi dưỡng thế nên mới thời giả trang. Đợi gi*t đủ người, oán tăng mạnh thì sẽ l/ột da chị dâu cháu, cho tấm da mình.”
Nghĩ cảnh tượng đó, rùng mình.
Tên còn chiếc váy kia cực nặng, giúp da cảm nhận được vị trí tôi.
Ném xuống sông, chiếc váy sẽ dần theo dòng chảy, khiến không tìm được một khoảng thời gian ngắn.
Nghĩ những hiểu lầm dân đối tên trước áy náy.
Tên xua tay, không hề để tâm: "Này gì, Q/uỷ y chúng ta trừ m/a diệt dọn làm việc không để lại tên.”
"Môn cơ ạ?”
Tên giải thích sẽ bị bệ/nh, Q/uỷ y, trên chính đại khám bệ/nh cho q/uỷ.”
Tên vân du đây từ mười mấy năm trước, phát hiện sau núi oán ngút trời, lúc quyết định dừng chân tại bảo vệ dân.
Tôi lại hỏi ông ấy: "Vậy làm sao mới c/ứu được nhà cháu?”
Tên không nén được lắc đầu, xoa đầu tôi, "Không c/ứu được nữa, bọn họ rồi. Trách ta không phát hiện ra hơn.”
Nước mắt lăn dài, ch/ặt đ/ấm.
"Không trách chú, đều do con da kia. hại nó, tìm đấy b/áo th/ù, dựa vào cớ mà hại nhà cháu! Cháu đền mạng!”
Tên ngạc nhiên: "Cháu không sao?”
"Sợ chứ.” Tôi nói sự thật: "Nhưng cháu h/ận nhiều hơn!”
Tôi nhìn hướng nhà giọng nói kiên quyết:
"Chú, chú nói cho cháu biết làm thế mới gi*t được đi?”
Trở về nhà, chị dâu vẫn ngơ đứng ở nhà, như như không hỏi đi đâu.
Hiệu quả nước dương hết, bây nhìn chị ta vẫn dáng vẻ bình thường, vậy không còn hãi như trước.
Tôi xòe tay ra, "Em đi hái nấm.”
Chị dâu chỉ nhìn không nói gì.
Tôi không quan chị ta tin không, cứ đi phòng bếp rửa nấm nấu cơm.
Tên bây chị ta chỉ gi*t khi vào đúng tý lúc nửa đêm, thời điểm khi nhất, thế nên không còn mà hãi nữa.
Làm cơm gọi mẹ trai tới ăn cơm.
Bọn họ nằm động ở trên giường, lồng ng/ực không phập phồng lên xuống chút nào.