Sau ngày hôm đó, hệ thống mai mối liên tục nhắc tôi đi gặp lại Lệ Hàn, nhưng lần nào tôi cũng lấy cớ sức khỏe không tốt để từ chối. Tôi không muốn gặp hắn.
Nghĩ đến ánh mắt đen sâu thẳm của hắn hôm đó, tôi chỉ muốn thở dài.
Thật ra, nghĩ lại vẫn có chút hối h/ận. Hôm đó bị hắn chọc gi/ận, tôi mới trút ra hết những lời không nên nói. Trút gi/ận xong rồi, trong lòng lại đầy lo lắng.
Là Omega, tôi phải ngoan ngoãn nghe lời, hiền hòa dễ bảo. Nếu Lệ Hàn đem những lời “vô lễ” đó báo lại, e rằng tôi sẽ bị nh/ốt vào phòng tối.
Chúng tôi trong đây ăn ngon, mặc đẹp, ai gặp cũng gọi “điện hạ cao quý”. Nhưng… có điện hạ nào lại sống trong một góc nhỏ bé, chẳng hề có tự do không?
Tôi nhìn đám nhóc Omega nhỏ tuổi vui vẻ nô đùa trong đại sảnh, khẽ thở dài, rồi nằm ườn trên ghế sô pha chẳng buồn giữ lễ nghi.
Nhớ đến ánh mắt u tối của Lệ Hàn hôm ấy, tôi chỉ có thể thở ra: thôi vậy, hắn có mách thì cũng đành chịu, bị nh/ốt thì đã sao, tôi đâu phải chưa từng bị nh/ốt.
Thế nhưng đợi mãi ba ngày sau, chẳng thấy trừng ph/ạt gì.
Ngược lại, đến ngày gọi điện định kỳ, tôi lại nhận được cuộc gọi riêng từ Lệ Hàn.
Hắn bị gì thế? Lần trước còn cãi nhau ầm ĩ, giờ lại chủ động liên lạc? Muốn dây dưa với tôi đến cùng sao?
Thôi thì xem hắn muốn làm gì.