Năm Sau Cỏ Lại Xanh

Chương 37 + 38

01/10/2024 10:16

37.

Phó Cảnh Nguyên bắt đầu ngồi trong phòng ta cả ngày lẫn đêm.

Hắn bắt đầu tự nói chuyện với bản thân mình, thỉnh thoảng lại khóc đầy cay đắng.

Lúc đầu Tiểu Lăng nhìn cũng không có biểu hiện gì, nhưng càng về sau thì càng chán gh/ét.

"Ngài ở đây diễn cho ai xem chứ? Hài tử ch*t ngài mới đem sữa đến, nước mũi chảy vào miệng ngài biết nhổ ra không?”

Nhưng Phó Cảnh Nguyên dường như không nghe thấy giọng nói của nàng ấy, hắn vẫn lẩm bẩm một mình.

Ta nghe đến đ/au cả đầu, nhưng lại không thể rời đi.

Ta chỉ có thể mỗi ngày trông chờ mòn mỏi Tiểu Lăng mở chiếc hộp đó ra.

Nhưng nàng ấy không đi về hướng đó.

Ta thật h/ận bản thân không có cách nào báo mộng cho nàng ấy.

Cuộc sống khó khăn này trôi qua thêm vài ngày nữa, bỗng nhiên trong cung có người đến.

Sau đó ta mới biết, sau khi Phó Cảnh Nguyên tiến cung, chẳng những cự tuyệt thôi thê cưới tân thê tử, mà để ngăn cản Hoàng đế hạ chỉ mà hắn tự xin biến thành thường dân.

"Nếu đã ảnh hưởng đến quốc vận, vậy ta cũng không cần làm vương gia nữa.”

Quan viên đến phủ lạnh mặt, học theo cách nói của hắn.

"Vương gia, tạm thời ta lại gọi ngài một tiếng vương gia, ngài chưa quên việc này chứ?"

Phó Cảnh Nguyên sa sút lắc đầu.

"Thật may là ngài không quên, bây giờ ngài đã là thứ dân, Phủ Tề Vương này đương nhiên không thể cho ngài ở nữa, lần này Hoàng Thượng phái ta đến đây, chính là muốn ta nhắc ngài nhanh chóng dọn ra khỏi phủ.”

"Ngươi không thể cho ta thêm một chút thời gian sao?" Phó Cảnh Nguyên c/ầu x/in.

"Nơi này là toàn bộ ký ức của ta cùng với phu nhân, từng cành hoa, từng ngọn cỏ, vốn dĩ ta không có cách nào có thể từ bỏ được..."

"Đừng nói mấy câu vô dụng này nữa." Quan viên đen mặt ngắt lời hắn: "Chúng ta đều là phụng chỉ làm việc, hiện tại ta cho ngài một canh giờ, thu dọn xong đồ đạc thì lập tức rời đi."

38.

Phó Cảnh Nguyên đứng đó với nụ cười gượng gạo.

Một lúc sau hắn lại một lần nữa đi về phía phòng của ta.

Thấy hắn muốn chuẩn bị dọn tủ của ta thì Tiểu Lăng đẩy hắn ra.

"Ngài đừng chạm vào đồ vật của tiểu thư!"

Nhưng bởi vì sức quá lớn nên không cẩn thận đã kéo toàn bộ ngăn tủ ra.

Ta vui mừng đến mức tim gần như nhảy ra khỏi lồng ng/ực.

Vào lúc này Tiểu Lăng đột nhiên nhớ tới điều gì đó.

Nàng ấy tự lẩm bẩm hai tiếng, rồi nhanh chóng mở lớp hộp trang điểm cuối cùng ra.

Quả nhiên nàng ấy nhìn thấy đồ vật ta để lại cho nàng ấy ở bên trong.

Có khế đất, khế nhà, cửa hàng, vàng thỏi.

Còn có một phong thư…

Tiểu Lăng gần như không chờ được mà mở ra.

Từng giọt nước mắt của nàng ấy rơi vào mảnh giấy.

Ta nói cho nàng ấy biết, ta đã sớm giúp nàng ấy chuẩn bị mọi thứ.

Khế nô của nàng ấy không còn ở trong quan phủ nữa.

Từ bây giờ, nàng ấy muốn đi nơi nào thì đi nơi đó.

Tất nhiên, ta không giúp nàng ấy tìm một đối tượng xem mắt phù hợp.

Dù sao nam nhân tốt quá ít, mà Tiểu Lăng của ta lại tốt như vậy.

Thật sự rất khó để ta có thể yên tâm giao nàng ấy vào bất cứ tay người nào.

Không bằng cứ giao cho nàng ấy nhiều bạc và nhiều của cải.

Tiểu Lăng đọc thư của ta, hai tay run lên, cuối cùng không khỏi bật khóc.

Ánh sáng trắng xung quanh ta ngày càng mạnh hơn, ngoài ra còn có có một lực hút mờ nhạt.

Cuối cùng cũng có thể về nhà.

Ta từ từ bước vào ánh sáng trắng.

Đúng lúc này, đột nhiên ta nghe thấy một tiếng kêu kinh ngạc.

"Tiểu thư!"

Tiểu Lăng lao về phía ta nhưng lại xuyên qua cơ thể ta.

"Ngươi có thể nhìn thấy ta sao?" Ta hỏi.

Nàng ấy che miệng, vừa rơi lệ vừa gật đầu.

"Tiểu thư, người muốn đi sao?"

"Ta vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên được người..."

"Ta cũng sẽ không bao giờ quên được ngươi."

Ta chạm vào tóc của nàng ấy.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

7 năm nuông chiều

Chương 18
Tôi yêu tên điên Trì Lam một cách gần như mất kiểm soát. Vì tôi vô tình chạm vào vai người khác mà cậu ấy tát tôi một cái: “Em nói rồi, em không thích anh chạm vào ai khác.” Tôi chỉ biết đau lòng nắm lấy tay cậu ấy mà hỏi: “Tay có đau không?” Cậu ấy vì tôi trả lời tin nhắn chậm mà công khai thân mật với diễn viên nam khác trên hot search. Tôi chỉ biết tự kiểm điểm: “Xin lỗi bảo bối, là do anh không ở bên em đủ nhiều.” Tôi dốc cạn lòng mình vì cậu ấy, nhưng cậu ấy lại thấy tôi làm gì cũng không bao giờ đủ. Sau này, vì chuyện gia đình rối ren, tôi không còn thời gian để nâng niu, cưng chiều cậu ấy nữa. Cậu ấy lại ngày ngày ngồi xổm trước cửa nhà tôi, giống như một chú chó nhỏ: “Anh không thể bỏ rơi em.” Tôi vô cùng khó chịu: “Trên đời này làm gì có ai chỉ sống vì tình yêu chứ?” “Nhưng thế giới của em, từ trước đến nay chỉ có mình anh thôi.”
1.14 K
2 Oán linh tam thi Chương 13
4 Taxi Đêm Chương 16.
9 Sửa Sai Chương 15

Mới cập nhật

Xem thêm