Xe buýt rời khỏi bến đỗ.

Tôi ngồi trên ghế, ngoái nhìn về phía sau khoang xe một chút rồi lại thu mắt. Chỉ thấy bà cụ và cô con dâu đang ngồi ở vị trí gần cửa.

Bà cụ thấy ánh mắt tôi, liếc tôi một cái rồi quay sang con dâu, tay gi/ật giật chiếc váy ngắn của cô ấy: "Cô xem, suốt ngày mặc đồ gì thế hả?"

Rõ ràng bà cụ rất không hài lòng với trang phục của con dâu.

Cô con dâu chỉ có thể giải thích nhỏ: "Mẹ, con là nhân viên b/án xe, cửa hàng họ yêu cầu đồng phục như vậy mà."

"Yêu cầu gì? Chẳng phải là bắt mấy đứa bọn mày mặc ít đi cho người ta ngắm sao?" Bà cụ hừ lạnh một tiếng, dường như chẳng ngại người khác nghe thấy, quát con dâu: "Đừng tưởng tôi không biết, mấy đứa làm nghề b/án xe các cô vì doanh số việc gì cũng dám làm. Tôi nói cho cô biết, ngày mai con phải nghỉ việc về chăm sóc chồng cô đi. Bằng không, tôi sẽ bảo Đại Sơn ly hôn với cô."

Người phụ nữ trẻ cúi đầu, vẻ mặt đầy oan ức, rõ ràng không định tranh cãi với mẹ chồng trên xe buýt.

Bà cụ và cô ta ngồi gần tôi nhất.

Tôi nghe thấy tiếng hai người tranh luận nên lại nhìn sang.

"Cô cứ nhìn chúng tôi làm gì?" Bà cụ lại phát hiện ánh mắt của tôi, trừng mắt nhìn thẳng.

Tôi cười: "Dì ơi, hai người đi bệ/nh viện à? Đáng lẽ nên đi xe buýt số 109 chứ?"

"Ừ. Sao? Đây không phải xe 109 sao?" Bà cụ vẻ mặt không muốn tiếp chuyện, quay người liếc nhìn chiếc túi trong lòng rồi nhắm mắt lại.

Họ đang ngồi xe số 109.

Nhưng chiếc xe này lại hiển thị là số 13.

Người đàn ông m/ập đeo ba lô phía sau nghe lời bà cụ, từ từ đứng dậy: "Đây không phải xe 57 sao? Tôi lên nhầm xe rồi ư?"

Câu nói vừa thốt ra.

Cả xe buýt xôn xao, mọi người lần lượt đứng dậy nhìn biển số xe.

"Đây rõ ràng là xe 109 mà."

"Không phải đâu. Đây là xe 57 chứ?"

"Rõ ràng là xe 201, biển số ghi thế kia kìa?"

...

Trong xe tổng cộng mười bảy người, ai nấy đều đứng dậy nhìn tấm biển phía trước xe, ngay cả bà cụ vừa nhắm mắt cũng từ từ ngồi thẳng dậy.

Đúng lúc mọi người đang tranh cãi đây là xe số bao nhiêu.

Xe buýt đột nhiên xóc mạnh.

Những hành khách đang đứng xem biển số loạng choạng ngã dúi về ghế.

Tôi bám vào thành ghế, nhìn ra ngoài cửa sổ. Những tòa nhà cao tầng ven đường đã biến mất, thay vào đó là những ngôi m/ộ lô nhô. Xe buýt cũng trở nên rung lắc dữ dội. Dường như trong chớp mắt, chiếc xe đang từ đường lớn trong thủ đô đã lao vào con đường đất lầy lội của làng quê.

Đúng là xe m/a rồi?

Lúc đầu, trước khi lên xe, tôi vẫn chưa hoàn toàn x/á/c định.

Nhưng giờ đây, mỗi người thấy số xe khác nhau, lại lao vào con đường đất tối om này, tôi buộc phải tin rằng chiếc xe này là xe m/a, hay nói đúng hơn là q/uỷ khí.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Thuốc Ức Chế Của Chú Cún Mít Ướt

Chương 15
Tôi là một Beta vô cùng bình thường, nhưng lại là thuốc ức chế hữu hiệu nhất của Mạnh Kỳ Niên. Để chữa trị chứng rối loạn pheromone của hắn, cha hắn đã bỏ ra một khoản tiền khổng lồ để "mua" tôi trong 5 năm. Mạnh Kỳ Niên trong kỳ mẫn cảm thì bám người và ngoan ngoãn, ôm tôi gọi là "vợ", rồi hôn hít cọ xát. Nhưng sau khi kết thúc, hắn lại buông lời cay nghiệt với tôi: "Chẳng qua chỉ là công cụ, còn tưởng mình quan trọng lắm sao." Cho đến một lần, trong bữa tiệc xuất hiện một Omega có độ khớp 90% với hắn. Tôi nghĩ đã đến lúc nhận tiền rồi rời đi, thế nên nói lời chia tay và nhanh chóng biệt tăm. Nhưng Mạnh Kỳ Niên, kẻ vốn luôn vô tâm lại phát điên đập phá tan nát cả bữa tiệc. Hắn tự mình rạch tuyến thể, vừa khóc vừa chạy đến cầu xin tôi: "Vợ ơi, về đi mà… hu hu… Anh là cún ngoan mà… đừng bỏ anh mà…"
1.08 K
3 Trúc mã ghét Omega Chương 13
6 Vào Hạ Chương 17
9 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm