Sáng hôm sau tôi tỉnh dậy trước Cố Trầm.
Hệ thống không hoạt động, bình luận đạn màn hình vẫn đang trong trạng thái tắt tiếng.
Đúng lúc này tôi cũng ngại đọc những bàn luận của họ về cặp đôi của mình cùng phân tích tình tiết đêm qua.
Tiếng gõ cửa vang lên, tôi khoác áo choàng tắm lên người, kéo chăn đắp cho Cố Trầm rồi đứng dậy nhận khay đồ ăn.
Vừa mở cửa, kẻ đã đợi sẵn bên ngoài lập tức lôi tôi ra ngoài, đ/è mạnh xuống sàn.
Đôi giày bóng loáng lọt vào tầm mắt tôi.
Người đó vẫy tay, lực lượng kh/ống ch/ế sau gáy tôi liền buông ra.
Thiên Sương - một trong những nhân vật chính của bữa tiệc đêm qua - đang ngồi xổm trước mặt tôi. Ngón tay hắn ấn mạnh lên vết cắn chưa lành trên cổ tôi, gương mặt đầy phẫn nộ.
“Hắn ta dám để lại ấn ký trên người ngươi!”
“Ngươi xứng sao? Đánh!”
Thiên Sương rút tay về, mấy tên mặc đồ đen đứng cạnh lập tức ra tay.
Một cước đ/á bên trái, một quyền đ/ấm bên phải, cơn đ/au khiến n/ội tạ/ng tôi như muốn lộn nhào.
Chú hai họ Cố đứng sau lưng Thiên Sương lên tiếng ngăn cản:
“Thôi đ/á/nh làm gì, dằn mặt chút là được. Cần gì phải tức gi/ận, dù sao đây cũng chỉ là một tên yêu q/uỷ không thuần chủng, ấn ký trên người hắn sớm muộn gì cũng biến mất.”
Bọn người mặc đồ đen lùi lại, Thiên Sương lại bước về phía tôi.
“Tránh xa hắn ra, kẻ vai phế nên có ý thức của vai phế, đừng nhúng mũi vào chuyện của nhân vật chính.”
“Nếu không lần tới mạng sống của ngươi sẽ không còn.”
Đồ đi/ên.
Tôi muốn phản bác, nhưng cổ họng trào lên vị tanh của m/áu, toàn thân không còn chút sức lực.
Chỉ có thể trừng mắt nhìn Thiên Sương tạo ra ấn ký và vết cắn y hệt, dựng lên cảnh tượng hắn và Cố Trầm vừa trải qua một đêm nồng ch/áy.