Trên đường về, Hành nhận được tin nhắn. không thấy rõ nội dung, avatar thì là từ trợ lý trưởng. Không biết đã trao đổi những gì, từ đọc tin nhắn xong, biểu của Hành trở nên khác thường.
Tôi tưởng là chuyện việc, khi về biệt thự, cậu không mà chỉ ngồi ở phòng im lặng chằm chằm.
Ánh mắt đó khiến nổi da gà, cùng không nhịn nổi hỏi: chuyện à?"
Giang Hành mấp máy môi, dường như phân vân nên nói không. Biểu nửa nói nửa ngập ngừng của cậu khiến thắt lại.
"Anh thì cứ nói đi?"
Giang Hành cùng cất tiếng: tại em lại gh/ét đàn ông thế?"
Tim thình thịch. Cậu tại gh/ét đàn ông. Không phải gh/ét cậu? Cũng không phải gh/ét người đồng tính?
Tôi siết ch/ặt ngón tay: nhận rồi?"
Giang Hành thẳng tôi, ánh mắt dịu dàng khác thường, lắc đầu: "Lý gửi cho tin nhắn, nói rằng em vẻ á/c với nam Cậu ấy học tâm lý học nên đã nhận ra."
Giọng cậu xuống, nhẹ nhàng hỏi: kể cho nghe được không?"
Tôi bỗng thấy "Nếu thiếu gia chẳng phải cứ sai người điều tra là được sao?"
Nét Hành chợt Có lẽ ba chữ "thiếu gia Giang" đã chạm trúng điều đó. tưởng cậu sẽ nổi hoặc hủy hợp đồng, định xin lỗi thì Hành đã lên tiếng trước:
"Từ em không nói, sẽ không nữa, được chứ?"
Lúc nãy thực sự đã quá quắt. Ai quá khứ không nhắc lại, và những năm hai chính là mảnh nhọn đ/âm sâu Chỉ nghĩ những chuyện đó, lại không kiểm soát được cơn gi/ận.
Tôi trấn tĩnh lại, gửi lời xin lỗi Hành: "Xin lỗi, nãy mất bình tĩnh."
Không biết từ nào, Hành đã ngồi xuống bên cạnh. Cậu lấy khăn tay lau những giọt hôi trên trán tôi, giọng ấm áp: