Thật bất ngờ, khi tôi đem chuyện trên nền tảng ra bàn với Mục Bạch, ấy đồng ý ngay lập tức.
Không còn ra vẻ rất yên tâm:
"Cứ để cho anh, em yên tâm việc."
Thấy chắc nịch như vậy, tôi cũng nghĩ nhiều, dứt khoát hỗ trợ họ huấn luyện binh.
Tôi dẫn bạn mới đến nhà khách, tỉ mỉ dặn dò chi tiết: từ việc ghi nhớ thói quen chủ nuôi, đến việc tuân thủ các cầu ghi trên nền tảng.
Bận suốt buổi chiều.
Đang đến chải thì Mục gọi điện.
Lần tiên, giọng còn điềm tĩnh như mọi khi, mà phần vội vã hoảng lo/ạn:
"…Em còn bao lâu mới xong?"
Tôi đồng hồ:
"Khoảng Có chuyện vậy ạ?"
"Lật mãi."
Anh đáp ngắn gọn.
Phía bên kia vài giây.
Quả nhiên thấy thảm vọng qua thoại, tiếng, tiếng, thê cùng.
Tôi khẽ nhíu mày:
"Anh đồ khô nó thích, hoặc đặt nó lên đùi xoa bụng lúc, khi nó nín đấy."
"Nó cào anh."
Lần này mà ngay giọng cũng tội nghiệp cùng.
Tôi mấy giây, rồi quay sang hỏi binh:
"Phần còn em được chứ?"
Cậu ấy gật đầu.
"Vậy chút việc gấp, trước nhé."
Về đến trở hòa thuận như cũ.
Chỉ điều trên cổ Mục thêm vết cào mới tinh.
Tôi nín cười, lỗi:
"Xin lỗi, em nên đơn."
Hợp đồng ghi rõ bên khi chúng cần, tiền công Mục trả cũng cao hơn thị trường gấp nhiều lần, tình lý thì đều nên thêm việc.
Nhưng Mục nhẹ nhàng lắc đầu:
"Không, lỗi mới đúng."
Anh cố giữ vẻ bình thản, như ra - tôi vừa anh, vừa nhớ tới câu đáng thương kia trong thoại:
"Nó cào anh."
Nghĩ đến đó… tôi thấy sao mà dễ thương quá chừng.
Tôi vẫn khăng khăng:
"Dù sao cũng là lỗi em. nữa."
Anh tranh hỏi câu:
"Như vậy ảnh hưởng đến công việc em không?"
Tôi lắc đầu:
"Không đâu, em là được."
Tôi tưởng vậy là xong.
Không ngờ, nhân viên còn loại bất ngờ khác mang tên - tăng ca.
Dự bên phận tôi ra trặc, cuối tuần, trưởng phòng tập đội đến công ty, ai nấy đều góp mặt.
Tôi ngồi bên cạnh sư phụ Phong, nghiêm túc đạo.
Đang chừng tăng ca -
Trà chiều được giao tới. Rồi Mục cũng tới.
Anh đứng cửa phòng lớn, trước ng/ực đeo chiếc balo nổi bật, mỉm cười:
"Mọi vả rồi, tôi mời."
Cả phòng reo lên tràng hô cảm tạ!
Ngay ấy, chẳng rõ dây giày bị lỏng, xuống, đúng chiếc balo bật mở - như tia chớp lao ra.
Đây là lần phận tôi được thấy con tổng giám đốc.
Mọi mắt đều dán ch/ặt nó.
Lật chẳng khác nào ngôi sao sàn diễn, qua hành lang như catwalk.
Từng duyên dáng, mượt mà, kiêu hãnh.
Và rồi… nó dừng ngay bên cạnh tôi.
Tôi lập trừng mắt ra tới đây. ơn, đừng.
Nhưng tiếc hiểu ngôn ngữ con người.
Nó nhảy phóc vào lòng tôi, tư thế quen nhất, cuộn tròn, rồi còn dụi vào hông tôi cách thân mật.
Cả phòng lập yên đến mức thấy kim rơi.
…
Tôi lời.
Tôi thực sự… muốn bất tỉnh.