Trên đỉnh núi tối đen như mực, chỉ có thể nhìn thấy một cái qu/an t/ài sơn son thếp vàng đặt dưới một gốc cây cổ thụ, một người phụ nữ diễm lệ mặc hỉ phục đỏ chót ngồi ngay ngắn trên đó.
Ta khẽ hỏi: "Quách Diễm Nương?"
Sư phụ lắc đầu: "Bám vào người mà thôi."
Đại sư huynh cũng gật đầu: "Thân thể là cái Phi Cương đã giao đấu với chúng ta."
Người phụ nữ diễm lệ kia thấy chúng ta đến, hai chân khẽ điểm, bay lên không trung, đôi mắt đỏ ngầu nhìn thẳng xuống:
"Kiếp cuối cùng này, cuối cùng ta cũng tìm được ngươi."
Sư phụ rút ki/ếm Thất Tinh, chắn trước mặt mọi người:
"Ngươi bây giờ đã là bất tử bất diệt, còn chấp nhất cái gì? Không có ả, ngươi cũng vẫn trường thọ cùng trời đất, pháp lực tương đương Đại La Kim Tiên!"
Người phụ nữ diễm lệ nghiêng đầu, dường như đang nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này, một lát sau, ả cười hì hì nói: "Đương nhiên là ăn thịt ả, liền có thể trở thành Đại La Kim Tiên thực sự!"
Theo chữ Tiên vừa thốt ra, người phụ nữ bay thẳng xuống, hai tay vươn ra, móng tay dài ra ba thước, chộp thẳng vào mặt sư phụ.
Sư phụ giơ ki/ếm Thất Tinh nghênh đón, lưỡi ki/ếm chạm vào móng tay, phát ra tiếng m/a sát chói tai.
Bốn người chúng ta lập tức tản ra, đứng ở bốn phương Đông, Tây, Nam, Bắc. Đại sư huynh tay cầm Thiên Bồng Xích, Vân Phong giơ Tam Thanh Linh, ta tay nắm Kim Tiền Ki/ếm, còn Bạch Thanh Mi thì trực tiếp hiện nguyên hình – một con trăn khổng lồ dài khoảng ba trượng.
Bốn người một trăn cùng Hồng Y Phi Cương thi đấu với nhau.
Tuy Phi Cương bị Quách Diễm Nương bám vào người, rốt cuộc không phải bản thân, năng lực giảm đi rất nhiều,, chỉ sau một bữa cơm đã rơi vào thế hạ phong.
Sư phụ lập tức móc bầu rư/ợu ra định thu ả.
Phi Cương từ trong ng/ực móc ra một thứ ném lên không trung.
Bảy đ/ốt xươ/ng ngón tay trắng nõn như ngọc tương ứng với Bắc Đẩu Thất Tinh, lấp lánh ánh sáng trắng chói mắt.
Bầu rư/ợu của sư phụ lập tức bại trận.
Chúng ta ở dưới ánh sáng trắng này cũng toàn thân mềm nhũn vô lực, ngã xuống đất không động đậy được.
Phi Cương cười quái dị rồi đến bắt ta, mắt thấy móng tay đen kịt sắp chạm vào mặt ta, một vật thể phát ra ánh vàng bay tới, đ/á/nh vào móng tay.
Phi Cương kêu la rồi lùi nhanh về phía sau, hai bàn tay rơi xuống đất.
"Cũng may là đuổi kịp." Một chàng trai tuấn tú từ trong sương m/ù đen bước ra, cười híp mắt nhìn ta: "Tô đạo trưởng, lâu ngày không gặp."
Ta kinh ngạc nói: "Chu Thành, sao ngươi lại tới đây?"
Nói xong, vung tay lên, vật thể lấp lánh ánh vàng bay trở về tay hắn.
Phi cương đ/au đớn đến mức mặt mày méo mó, không thể tin được nhìn Chu Thành:
“Tịch tà giác?! Mặc Nhãn Tỳ Hưu từ khi nào bắt đầu quản chuyện phàm trần của nhân gian vậy?”
Chu Thành: “Vốn dĩ là không quản, nhưng ngươi lại muốn hại ân công của ta, Mặc Nhi đương nhiên không thể không quản.”
Nói xong, run tay, ném về phía phi cương. Bảy đ/ốt ngón tay không chút do dự bỏ rơi phi cương, ẩn nấp vào trong màn sương đen, biến mất không dấu vết.
Phi cương mất đi chỗ dựa là ngón tay thì căn bản không có sức chống trả, ngay lập tức ngã xuống đất, hóa thành một vũng m/áu, một viên nội đan đỏ rực to bằng miệng bát lăn ra.
Chu Thành cúi xuống nhặt nội đan lên: “Sát đan này vô dụng với chư vị, chi bằng để Chu mỗ mang về làm kỷ niệm?
Ta trong lòng cười lạnh: “Nói là đến c/ứu ta, hóa ra là nhắm vào sát đan.”
Chu Thành giờ đã thành q/uỷ tu, sát đan này đối với việc tu hành của hắn rất hữu dụng.
Mọi người ở đây cũng không thể nói gì, chỉ đành trơ mắt nhìn Chu Thành cầm sát đan, ung dung chui vào sương đen rồi đi mất.
Phi cương đã trừ, dân chúng các thôn trấn lân cận cũng không còn lo lắng đến tính mạng, chúng ta liền chuẩn bị thu dọn về phủ.
Nghỉ ngơi một ngày ở khách điếm, sáng sớm hôm sau xuất phát. Chúng ta đều đứng ở cửa khách điếm chỉ có Bạch Thanh Mi còn chưa ra.
Ta nhìn vào đại sảnh, mất kiên nhẫn nói: “Thật là lề mề, sư phụ, chúng ta thật sự phải mang nàng ta đi cùng sao?”
Sư phụ thở dài: “Không mang không được a. Ăn của người ta thì mềm miệng, cầm của người ta thì ngắn tay. A?”
Ta vừa định hỏi sư phụ câu này có ý gì, liền nghe phía sau một giọng nam trầm thấp nói: “Đến rồi.”
Ta gi/ật mình quay đầu lại, suýt chút nữa bị soái m/ù mắt, khuôn mặt này thật là họa quốc ương dân! Không đúng, khuôn mặt này sao nhìn quen thế?
“Ngươi ngươi ngươi!!” Ta trợn tròn mắt, lắp bắp nói, “Ngươi là nam nhân? Vậy ngươi, còn, mặc, nữ trang???”
Bạch Thanh Mi cong môi cười, khuynh quốc khuynh thành: “Ai nói mặc nữ trang là nữ nhân chứ?”