Khương Tụng

Chương 8

11/10/2024 17:47

8

Cuối cũng đợi đến.

Tiếng thái giám vang lên: "Hoàng thượng lâm..."

Thế nhưng thấy ai bước vào.

Sở đứng cửa.

Ngân với đôi mắt quả hạch lạnh lùng nói: "Hoàng muốn vào thì vào đi, gì mà nhìn?

"Nương sống yêu vậy, dù biến cũng làm hại đâu."

Lời cú đ/á/nh mạnh vào sau gáy An, thân hình hắn lảo đảo chút, gương mặt mất hết sắc m/áu.

Tống Thư vàng đỡ lấy hắn: "Hoàng thượng..."

Sở hất Tống Thư ra.

Hắn bước vào, đi ta:

"A Tụng."

Hắn khẽ gọi.

Ngày thường, cần hắn gọi vậy, vui vẻ đáp lại: "Vâng!"

Nhưng này, thể đáp hắn nữa.

"A Tụng." vẫn cố gọi ta, "Nàng thể ch*t được, nàngkhỏe mạnh, vui vẻ vậy mà..."

Bên cạnh, thái kiểm tra cho ta, nhẹ với An:

"Hoàng quý lẽ qu/a đ/ời do cũ tái phát."

"Sau lưng nương ba do b/ắn, từng trúng chưởng, gần với tim."

Sở sững người.

Hắn biết từ đâu.

Những trên lưng khi bảo vệ hắn tranh đoạt ngôi vị.

Còn khi ám sát gian tướng, bị hộ vệ của hắn đ/á/nh trúng.

Lúc hỏi không, vừa gặm đùi gà vừa lắc đầu: "Không đ/au, đ/au, xem ăn uống ngon lành thế này, cơ thể vô cùng khỏe mạnh!"

Thực ra làm sao mà được?

Chẳng qua quen ra thôi.

"Vết cũ hành hạ, bệ/nh tật tích tụ, vi thần cả gan suy đoán, Khương quý thể đã qu/a đ/ời do suy kiệt tâm mạch..."

Sở đầu nhìn ta.

Hắn đưa ra, dường muốn vào mặt ta:

"Là trẫm..."

đã hại ch*t nàng.

Nhưng thể gì thêm, đứng lên, chắn mặt ta:

"Th* th/ể lành, vì long thể của hoàng thượng xin hoàng thượng vào."

Cô ấy đứng bảo vệ x/á/c ta, cho đến.

Gương mặt trắng bệch nữa.

Hắn biết c/ăm hắn.

Nếu cả c/ăm hắn vậy, thì chi đến…

Hắn nghẹn nói: "A Tụng khi đi, phải không?"

Ngân im lặng lúc: "Nương gì."

Nàng lấy ra thư, sắc mặt lạnh lùng: "Đây nương cho hoàng xin hoàng thượng tự xem."

Sở đuổi hết ra ngoài.

Hắn ngồi trong lãnh cung, ngồi x/á/c ta, mở ra.

“Ái tuyết núi Thiên Sơn

Trắng trăng giữa trời

Nghe lòng lối

Nên đoạn tuyệt”

Là Bạch Đầu Ngâm, bài thơ dài.

Nhưng trang đầu tiên bốn câu này, nữa.

Sở lật tờ thứ hai.

“Xin lỗi, đoạn sau quên mất rồi.

Thôi vậy.

Sở An, thích chàng.

Cũng biết thích ta, nhưng sao cả, cảm ơn vì đã với suốt năm qua.

Ta biết sống này, đôi lời với chàng.

Ở phía hồ tảng lớn màu thường ngủ trên đó, mỗi trên đều thấy an lòng, cho mong thể đặt nó cùng với ta, thể mãi trên ngủ.

Trong cung, ngoài ra cũng quen ai khác, luôn ta, duy lo lắng cô ấy.

Mong cho cô ấy nhiều bạc chút, đưa cô ấy ra khỏi cung, vì cũng biết cái cung đình chó ch*t phải nơi cho ở.

Hầy! Thật ra cũng lo lắng cho nữa.

Sau đỡ đò/n, gi*t giúp chàng, thể bảo vệ phải tự bảo vệ làm hoàng đế cho tốt, đừng tạo kẻ th/ù nữa.

Từ nay gặp nữa!

Khương Tụng.”

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Trao Nhầm Nhịp Tim

Chương 11
#NORE Năm thứ bảy bên nhau, Lục Thâm đột nhiên quan tâm đến một thực tập sinh thư ký. Anh ấy nói cô ta chỉnh đốn chốn công sở giống hệt tôi thời cấp ba. Không sợ trời không sợ đất, ngang tàng phóng khoáng. Rồi anh bỏ lỡ tiệc mừng thành công của tôi để cùng cô ta đón lễ Thiếu nhi. Tôi gặp tai nạn xe, ký ức dừng lại trước năm cuối cấp ba. Lúc ấy, người tôi thích vốn chưa phải Lục Thâm. Tỉnh dậy, tôi đưa ra yêu cầu chia tay theo kế hoạch trong bản ghi nhớ. Anh chắc mẩm tôi đang giả vờ, cười nhạt nói: "Đây là em đề nghị chia tay, đừng hối hận." Giữa buổi tụ tập, anh ôm eo thực tập sinh thân mật. Bạn bè Lục Thâm khéo léo nịnh hót, luận bàn chuyện tốt đẹp cho đôi trẻ. Bảo tôi như bà già mệt mỏi, sao sánh được gái tơ duyên dáng. Cánh cửa phòng VIP bật mở. Tôi sà vào lòng người vừa đến, giọng nghẹn ngào: "Sao anh mới tới? Họ trêu em quá!" Rầm! Ly rượu trong tay Lục Thâm vỡ tan. Máu tươi hòa rượu đỏ chảy dài lòng bàn tay. Anh đờ đẫn nhìn tôi, như linh hồn vụt thoát khỏi xác.
Hiện đại
Ngôn Tình
5
Âm Dương Nhãn Chương 17