Kể từ sau vụ án bản kiểm điểm 5000 chữ kia, cuộc đời tôi ở ký túc xá đã bước sang một trang mới.
Trang mới này có nghĩa là:l, lão đại, lão nhị và lão tam giờ đây không còn cố gắng huấn luyện tôi thành công. Thay vào đó, họ đối xử với Trình Phong như em rể, với một sự tôn kính tuyệt đối.
Bọn họ đã chấp nhận sự thật: Tôi là thụ.
Ít nhất, tôi đã nghĩ như vậy.
Tối thứ bảy, tôi và Trình Phong có buổi hẹn hò công khai đầu tiên. Chúng tôi quyết định đến xem buổi chiếu phim ngoài trời của câu lạc bộ Điện ảnh.
Tôi đã mất một tiếng đồng hồ để chuẩn bị, chọn chiếc áo len màu be nhạt nhất, mềm mại nhất, cố gắng toát ra khí chất thụ hiền lành, dễ thương.
Tôi còn cố tình dùng sữa tắm hương hoa anh đào, lần này là tôi tự nguyện m/ua, không phải hàng khuyến mãi.
Trình Phong, như thường lệ, chỉ cần một chiếc áo phông đen đơn giản và quần jean cũng đủ toát ra khí chất nam thần áp đảo. Anh ấy đến đón tôi, tự nhiên khoác vai tôi trước ánh mắt rực lửa của ba anh em 404.
"Đi vui vẻ nhé thằng út!" Lão đại vẫy tay.
"Em út rể, chăm sóc thằng út nhà em cẩn thận!" Lão nhị gồng chuột.
Lão tam chỉ đẩy kính, gật gù: "Chúc buổi tối tốt lành, chúng tôi sẽ không làm phiền."
Tôi đã tin bọn họ. Đó là sai lầm lớn nhất của tôi.
Buổi chiếu phim diễn ra ở sân vận động. Rất đông sinh viên.
Tôi và Trình Phong chọn một hàng ghế ở góc, tương đối yên tĩnh. Bộ phim là một tác phẩm lãng mạn kinh điển. Không khí vô cùng hoàn hảo.
Trời bắt đầu se lạnh, tôi chỉ mặc một chiếc áo len mỏng, bất giác rùng mình một cái.
Ngay lập tức, Trình Phong cởi chiếc áo khoác đồng phục bóng rổ của anh ấy ra, khoác lên vai tôi. Chiếc áo rất rộng, mang theo hơi ấm và mùi hương bạc hà quen thuộc của anh ấy.
Tôi hạnh phúc đến mức muốn tan chảy, đây rồi! Đây chính là kịch bản hẹn hò trong mơ! Tôi ngả đầu, định dựa vào vai anh ấy.
Và rồi, nó xuất hiện.
Kẻ th/ù không đội trời chung của mọi ký túc xá, kẻ hủy diệt của những tâm h/ồn lãng mạn.
Một con gián!!
Không chỉ là một con gián bình thường, nó là loại gián bay.
Nó bay lượn một vòng như một chiếc tên lửa, rồi xoẹt một tiếng, đáp thẳng lên vai tôi. Ngay trên chiếc áo khoác bóng rổ của Trình Phong.
Một tiếng hét thất thanh vang lên.
Nhưng đó không phải tiếng hét của tôi, là của nữ sinh hàng trên.
Còn tôi, trong khoảnh khắc sinh tử đó, n/ão tôi đã ngừng hoạt động. Bản năng sinh tồn từ những năm tháng bị lão nhị dọa m/a, bị lão đại bắt hít đất, đã trỗi dậy.
Tôi không ngã vào lòng Trình Phong, cũng không yếu đuối kêu c/ứu.
Tôi, chỉ trong 0.1 giây, đã bật thẳng dậy như một cái lò xo.
"Mày hả mày!"