Trong thời gian nghỉ xét xử, tôi và vài đồng nghiệp bàn luận về vụ án.
Thú vị là mọi người đều tránh né chi tiết vụ việc, hầu như chỉ nói về ưu điểm của Ngao Kiệt.
"Cậu ta mới mười chín tuổi, lại còn là sinh viên đại học."
"Có tình tiết đầu thú, thái độ nhận tội cũng khá tốt."
"Cậu ta phạm tội là do tự ti."
Ẩn ý trong lời mọi người đều muốn xử Ngao Kiệt "hoãn thi hành án t//ử h/ình", nhưng không dám nói quá rõ ràng.
Tối qua, thầy hướng dẫn bảo tôi rằng ông đã xếp đặt ổn thỏa, vụ này cứ tuyên án "hoãn thi hành án t//ử h/ình", viện kiểm sát sẽ không kháng cáo.
Đúng là xét theo góc độ pháp luật, xử hoãn thi hành án t//ử h/ình chẳng có vấn đề gì, vừa báo cáo được với cấp trên, vừa giải trình được với quần chúng.
Nhưng liệu gia đình nạn nhân có chấp nhận không?
Tôi vẫn chưa gặp bố của Trình Vũ, lãnh đạo lấy lý do vụ án ảnh hưởng x/ấu nên chọn xử kín, thực chất cũng sợ gia đình gây rối.
Xét cho cùng, đó là kẻ s/át h/ại con gái anh ta một cách dã man mà!
Điện thoại reo, là thầy hướng dẫn gọi đến, tôi vội chạy vào nhà vệ sinh nghe máy.
"Đến lúc tuyên án rồi chứ?"
Tôi do dự một lúc.
"Em vẫn thấy hoãn thi hành án t//ử h/ình không hợp lý."
Thầy hướng dẫn hơi tức gi/ận: "Không hợp lý chỗ nào? Gi*t người trong trạng thái kích động, có tình tiết đầu thú, thái độ nhận tội tốt, điều nào chẳng đủ để giảm án, cần tôi dạy lại em sao?"
"Nhưng mà..."
"Không có gì nhưng nhị hết! Đường đời do mình chọn lấy, tôi chỉ cho con đường bằng phẳng mà em không đi, sau này đừng trách tôi!"
Điện thoại "cạch" một tiếng rồi tắt.
Tôi thở dài, tôi còn lựa chọn nào nữa đây?
Công bằng và công lý của pháp luật nào có quan trọng hơn cơm áo của chính mình?