Bùi Hành Luật đã không đ/á/nh dấu tôi.

Thậm chí còn không tiến vào.

Vì có một chiếc Porsche mất kiểm soát đột ngột lao về phía chúng tôi. Cú va chạm dữ dội khiến đầu xe biến dạng hoàn toàn, lăn vài vòng mới dừng lại.

Trước khi hôn mê, cả tôi và Bùi Hành Luật đều kéo quần lên. Nếu không, đây mới thực sự là cái ch*t tuyệt vọng nhất.

Nhưng chúng tôi không ch*t.

Sau ca cấp c/ứu, chúng tôi thoát hiểm thành công. Tình trạng Bùi Hành Luật tồi tệ hơn - để bảo vệ tôi, nên hắn bị chèn ép dây th/ần ki/nh ở đầu và có thể sẽ bị mất trí nhớ.

Mất trí nhớ cũng không sao, tôi có đủ bản lĩnh để khiến hắn yêu tôi lần nữa.

Nhưng nếu hắn chỉ nhớ Thẩm Vân Lạc mà quên mất tôi thì sao?

Tôi nghiến răng ken két, thà gi*t phắt đi còn hơn.

Với thế lực của tôi, việc xóa sổ ai đó trong thầm lặng không phải là không thể.

Đến giờ cơm rồi, đi lấy đồ ăn thôi.

Cái miệng đã bị Bùi Hành Luật nuông chiều của tôi giờ chẳng thiết tha món gì.

Ăn qua loa xong trở về phòng bệ/nh, trong đó đã có thêm người.

Mí mắt tôi gi/ật giật - đúng là càng sợ gì càng gặp nấy.

Nhìn Bùi Hành Luật vừa tỉnh, Thẩm Vân Lạc khóc ròng vì xúc động.

Cậu ta không thèm vòng vo, hỏi thẳng: "Anh còn nhớ Thẩm Ngọc Trác không?"

"Không quen."

Đáp án lạnh lùng đến tà/n nh/ẫn.

Tôi hậm hực đẩy cửa, lại nghe hắn nói tiếp.

"Em có tin vào tình yêu sét đ/á/nh không?"

Giọng điệu phấn khích xen lẫn ngượng ngùng.

Tôi sững người, ngẩng đầu chạm phải gương mặt tái nhợt của Thẩm Vân Lạc.

Bùi Hành Luật - vừa nãy còn nằm trên giường chằng chịt dây truyền - đã chớp mắt đứng trước mặt tôi.

Hắn lau tay cẩn thận rồi mới dám đưa ra, thành khẩn thỉnh cầu:

"Bảo bối, anh có thể làm chó của em không?"

[Mất trí nhớ xong lại yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, đúng là đã quá!]

[Bùi cẩu của chúng ta yêu vợ là thế đó! Quên hết thì sao? Anh ấy sẽ yêu lại từ đầu!]

[Bảo bảo ơi, đồng ý đi! Giờ anh ấy lực chiến lắm! Ba ngày ba đêm không thành vấn đề!]

[Đừng bỏ lỡ Bùi cẩu vừa ngoan vừa hăng này chứ!]

Bình luận bùng n/ổ.

Khác xa với nội dung trước đây.

Tôi chớp mắt

Lập tức nhận được câu trả lời.

[Cuối cùng cũng đến lượt cặp Hành-Ngọc hưởng kịch bản ngọt ngào rồi!]

[Thoát khỏi mớ kịch bản ng/u ngốc rồi, lần này hai người phải làm thật nhiều vào! Bù đắp hết những gì chưa làm đi!]

[Tôi muốn xem thịt! Tôi muốn xem thịt! Tôi muốn xem thịt!]

"Bảo bối, không được sao?"

Giọt nước ấm lăn trên mu bàn tay.

Bùi Hành Luật đỏ hoe mắt.

Ngoài việc quên mất tôi, mọi thứ vẫn y nguyên.

"Được."

"Tuyệt quá! Bảo bối, anh có thể hôn em không? Có thể ôm em không? Anh rất khỏe, đặc biệt dai sức, em muốn bao lâu cũng được."

Tôi vừa buồn cười vừa bất lực, không dám đồng ý.

Rốt cuộc tôi biết rõ thể lực hắn. Lúc hắn không lên được, tôi đã chịu không nổi, huống chi lúc hăng lên - chắc tôi ch*t trên giường mất.

Thẩm Vân Lạc vẫn chưa đi. Cậu ta không thể tin Bùi Hành Luật thích tôi chứ không phải cậu ta.

"Cút!"

Bùi Hành Luật quát lớn.

Không biết đứng đó bao lâu, cậu ta mới ủ rũ bỏ đi.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Xuyên Thành Omega Bị Mọi Người Ghét

Chương 19
Tôi xuyên vào một Omega cấp thấp bị ngàn người ghét, vạn người chán. Lúc này, nguyên chủ vừa bị cả thiên hạ chỉ trích vì chửi mắng Nguyên Lạc - nhân vật chính được cưng chiều, hiền lành tốt bụng. Nhìn những khuôn mặt đầy ghê tởm trước mặt. Tôi mệt mỏi cụp mắt. Không sao, tôi vốn là kẻ thờ ơ vô dụng. Gia đình bảo tôi cút đi, tôi lập tức tay không ra đi; Kỳ phát tình đến khiến người mềm nhũn ngứa ngáy, tôi cầm dao ăn hoa quả định cắt vào tuyến thể sau gáy, Nhân vật chính vu cáo tôi đẩy hắn xuống nước, tôi nhân cơ hội để mặc bản thân chìm vào đáy hồ... Tưởng rằng tất cả đều muốn sống chết không liên quan với tôi. Nhưng sau này, người nhà mang đủ thứ quà tặng đắt tiền đến trước mặt, cầu xin tôi liếc nhìn họ. Ngay cả Đoàn Thâm Dã - Alpha đỉnh cao ban đầu không muốn kết hôn với tôi cũng xông ra bảo vệ tôi từng tí một, nhe nanh dọa: "Các người lại làm phiền vợ tôi làm gì nữa!"
1.22 K
5 Trúc mã ghét Omega Chương 13
12 Nhờ Có Anh Chương 13

Mới cập nhật

Xem thêm