Ba ngày sau, đêm Giao thừa đến.
Thị trấn năm nào cũng vắng vẻ hơn, một mình tôi ở nhà đã đành, nhưng...
Chỉ ba ngày thêm WeChat của hắn, một vòng đã thấy than khắp nơi. Nào ốm không chăm, nào Tết chẳng có hương nửa đêm cóng người hay mất ngủ.
Tôi đành phải sang sao.
Cửa hàng đóng im ỉm, tiểu hồ ly và hồ ly đang đối chiếu sổ sách. Chả trách bảo không Tết chẳng còn!
Chào hỏi đôi câu, tôi lên thẳng lầu hai.
Anh ngồi co ro trên sofa, người cuộn trong chăn dày, tai bù xù. Nhìn dáng vẻ ấy, lòng tôi quặn lại - ra thế này cũng vì tôi.
Tôi kéo chăn đắp kín hơn cho anh, giọng lắng:
"Anh ổn chứ?"
"Ổn... khục... nghỉ vài hôm khỏi. Chỉ một mình bất tiện..."
"Em chăm sóc
Chẳng rõ thật ốm hay giả vờ. chỉ hiểu một Anh đang tạo cơ không muốn đoạn tuyệt. Cớ sao cứ phân vân đôi vừa lứa? Anh thích tôi thích anh, thế
Tôi có bất chấp th/ủ đo/ạn để đạt mục đích, cũng có vì mà
Anh ngẩng cằm nheo mắt cười khẽ:
"Em chăm được bao lâu?"
"Cả đời."
Tay ấm áp trong tay thứ cảm giác an toàn từng Bất ngờ kéo mạnh, tôi đổ người nhưng không ngồi ch/ặt lấy anh.
Thì thầm bên tai:
"Em thực sự thích
"Anh cũng vậy..."