“Sếp, tôi sai rồi!”

Tôi nhảy dựng lên hét một tiếng, rồi quỳ sụp xuống đất.

“T…tôi…tôi..” Tiền thưởng của tôi tiêu tan rồi.

Lý Hàn đỡ tôi lên sofa để tôi nằm dựa xuống, khẽ hỏi:

“Gặp á/c mộng à?”

Cũng coi như vậy đi, mơ thấy tiền thưởng biến mất.

Lý Hàn nhặt chiếc áo đang tuột xuống rồi đắp lên người tôi.

“Lục Trạch Vũ, em nghĩ sao về tôi?”

Nghĩ sao về anh ấy?

Nằm mà nhìn.

Thấy tôi không trả lời, Lý Hàn tiếp tục hỏi:

“Ý tôi là, em thấy con người tôi thế nào?”

“Tốt lắm. Quan tâm cấp dưới, làm việc nghiêm túc, năng lực siêu cường, giỏi lãnh đạo...”

“Ngoài công việc ra thì sao?”

“Ngoài công việc ra...”

Tôi nhớ đến bữa tối ở bữa tiệc hồ bơi hôm đó.

“Đẹp trai, body đẹp, có cơ bụng, có cơ ng/ực, có cơ tay trước, có cơ lưng...”

Lý Hàn: “............... Em thích mấy cái cơ đó lắm à?”

“Tôi...”

Tôi ngáp một cái, hai mí mắt dính ch/ặt vào nhau, không cưỡng lại được cơn buồn ngủ.

Có lẽ vì không khí quá thoải mái, tôi lấy hết can đảm hỏi Lý Hàn một câu:

“Sếp, vậy sếp thấy tôi thế nào?”

“Em rất tốt, rất đáng yêu, giống như một chú cún, tôi rất thích, thích lắm luôn.”

Cún, thích, lắm luôn.

Giọng Lý Hàn nhẹ nhàng và dịu dàng, khiến cơn buồn ngủ của tôi càng thêm nặng.

Tôi thực sự không mở nổi mắt, đầu óc cũng mơ màng lẫn lộn.

Chiều hôm sau, dựa vào những mảnh ký ức lẻ tẻ, tôi gõ cửa nhà sếp, tặng anh mười con cún.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm