Cơ Phàm Âm”Cô bé, dù cô nói trúng đi nữa thì sao? Việc của tôi cần đến kẻ ngoài xía vào sao? Cô là cái thá gì?”
“Tôi là gì còn chưa tới lượt anh phán. Tôi chỉ hỏi, tên thợ xăm Lận Lan kia có liên quan gì đến vụ án 666 nam nữ thiếu niên bị s/át h/ại?”
Nét mặt Điêu Ca lộ rõ hoảng lo/ạn. Tốt lắm, hắn biết nội tình, câu hỏi của tôi đã đúng trọng tâm.
“Rốt cuộc cô là ai? Cô đến đây làm gì? Cảnh sát giờ còn quản cả xăm hình nữa à?”
“Tôi đã nói rồi, tôi là nhân viên biên chế ngoài của cảnh sát. Trí nhớ anh tệ thật đấy.”
“Lắm mồm! Mau quẳng con nhỏ này vào lò th/iêu đi! Nhìn nó tao thấy xúi quẩy quá!”
Đám đàn em xông tới lôi kéo tôi. Trời ơi, tim tôi muốn nhảy khỏi lồng ng/ực.
Lũ tiểu tốt dám múa rìu qua mắt thợ! Tôi búng tay niệm chú, hào quang vô hình vây quanh khiến chúng đ/ập đầu sứt trán mà chẳng chạm được vào tôi.
Nhìn vẻ hả hê của tôi, mặt Điêu Ca dần hiện sợ hãi. Cái vẻ mặt ấy khiến tôi khoái chí lắm.
Đồng thời, cảnh sát đã vây kín hộp đêm. Trước đây không phải không để ý tới nơi này, nhưng mỗi lần đột kích đều bị lộ tin, hoặc thiếu chứng cứ.
Hoặc bắt không được người, hoặc bắt rồi lại phải thả vì không đủ bằng chứng.
Đêm nay có tôi trấn trận, mọi tà đạo đều bị triệt tiêu. Cảnh sát thu hoạch bội thu. Điêu Ca cùng đồng bọn định chạy trốn dưới tầng hầm, nhưng không ngờ bị bắt tại chỗ.
Cả lũ như cừu non chờ làm thịt, chỉ còn biết dùng ánh mắt như d/ao ch/ém tôi. Cảnh tượng này khiến tôi khoan khoái vô cùng. Giờ mới thấu hiểu cảm giác hào hùng của hiệp khách ngày xưa. Thứ khoái cảm này đích thực khiến người ta nghiện, điểm công đức giờ chẳng quan trọng nữa, tôi chỉ muốn nhìn lũ sâu bọ này bị trừng trị. Nếu được tận mắt thấy chúng bị hành hình, hẳn càng thỏa mãn.
Sau khi bàn bạc với cảnh sát, Cảnh sát Trịnh đứng ra bảo lãnh để tôi đưa cô gái Trình A Yêu gặp trong nhà vệ sinh đi.
Thấy tôi hợp tác với cảnh sát và một mình hạ gục Điêu Ca, cô ta lộ vẻ khâm phục khiến tôi hả dạ. Tôi yêu cầu cô ấy cùng đi truy tìm Lận Lan, cô ta đồng ý ngay không chút do dự, hứa sẽ hợp tác hết mình.
Ra khỏi hộp đêm, Đại Cước đã dẫn Đặng Hữu Khôn chờ sẵn. Cảnh cảnh sát vũ trang ập vào khiến Đặng Hữu Khôn choáng váng, đời nào hắn thấy cảnh phim hành động thực tế thế này.
Liếc đồng hồ, đã 3:30 sáng. Đang suy nghĩ về vụ án, búp bê trong quả cầu pha lê lại chậm rãi giơ ngón tay chỉ đường.
“Đêm nay đúng là kịch tính bà nội ạ. Xong việc không biết kịp ăn sáng không? Cháu xơi được ba xửng bánh bao trứng cua đấy.”Đại Cước có vẻ còn phấn khích hơn tôi.
Cũng phải thôi, cuộc sống dài đằng đẵng của chúng tôi cần mấy vụ như này để giải khuây, bận rộn cho vui.
Cảnh sát Trịnh điều một xe công vụ đưa chúng tôi. Chiếc xe theo chỉ dẫn của búp bê, dừng trước một xưởng vẽ đậm chất nghệ thuật.
Đúng chỗ rồi. Sát khí ngập tràn. Tôi dặn Đại Cước cảnh giác, trông mấy tên kia trên xe, một mình bước vào xưởng vẽ.
Vừa vào cửa, hàng trăm đôi mắt xanh lè nhấp nháy trong bóng tối, xen lẫn tiếng mèo gào thét inh ỏi.
Càng vào sâu, sát khí càng nặng. Mùi dầu x/á/c ch*t hòa lẫn hương vị khó tả khiến dạ dày tôi cồn lên muốn ói.
Ánh đèn vàng vọt cuối hành lang bật sáng. Lâm Hi Húc mặt mày tái mét mặc đồ trắng đứng đó, ánh mắt âm u dán ch/ặt vào tôi.
“Cô là ai? Đến đây làm gì?”
Lại câu này. Đêm nay nghe đến phát ngán. Không thể đổi giọng điệu sao? Cứ hỏi mãi thân phận tôi làm chi?
Chà~Nhàm chán.
“Tôi là Thượng Đế của cô. Đến để c/ứu rỗi cô.”Ở ngoài đường, thân phận tự tôi phong cho mình. Giờ tôi chỉ muốn nói nhăng nói cuội.
“Thật ư? Lời cầu nguyện của tôi linh nghiệm rồi sao? Lạy Thượng Đế, xin hãy đưa tôi đi. Tôi nguyện hóa thành làn gió mát, ánh dương tươi, áng mây trắng...”
“Trước khi đưa cô đi, hãy nói tôi nghe vì sao đi xăm hình? Ai đã xăm cho cô?”
“Xăm hình...”Ánh mắt Lâm Hi Húc đờ đẫn, như đang lục lại ký ức.
Hừm~Phải công nhận nghệ sĩ đúng là khác người thường. Theo tôi thấy, có chút đi/ên lo/ạn, nói nôm na là hơi t/âm th/ần, đầu óc không bình thường.
“Đại sư Lận Lan nói, chỉ cần ông ấy xăm cho tôi, tôi sẽ có ng/uồn cảm hứng vô tận, tạo nên kiệt tác lưu danh thiên cổ. Tôi sẽ trở thành họa sĩ vĩ đại nhất.”
“Vậy... cô xăm hình gì?”
Lâm Hi Húc từ từ xoay lưng, cởi váy để lộ nguyên cả phía sau. Tôi trợn tròn mắt.
Lã Động Tân. Nhưng lại là Lã Động Tân mắt đỏ nanh nhọn.
Tôi cũng choáng váng.
Trong thần thoại, Lã tiên sinh vốn là một trong những tiên nhân giỏi hội họa. Bức "Tiên hạc múa khói mây" nổi danh thiên hạ, lưu truyền ngàn đời.
Nhưng mắt đỏ nanh nhọn thế này còn là tiên nữa sao? Đây là m/a q/uỷ rồi!
Thoáng chốc, tôi như thấy hình xăm chớp mắt nhìn mình.
“Từ khi xăm hình này, tôi ngày đêm vùi đầu trong xưởng vẽ. Cảm hứng tuôn trào, vẽ hết kiệt tác này đến kiệt tác khác, đạt đến đỉnh cao chưa từng có.
Nhưng tôi cảm thấy mình bệ/nh rồi. Ngày nào cũng thèm uống m/áu đi/ên cuồ/ng. Ban đầu là m/áu lợn, bò, vịt... Giờ lại thèm m/áu người. Bạn trai tôi, người yêu tôi nhất, đã bị tôi hút cạn m/áu. Hãy gi*t tôi đi, cho tôi ch*t đi.”
Lâm Hi Húc gục xuống khóc nức nở. Trong góc tối, h/ồn m/a người yêu cô đang nhìn cô với ánh mắt đ/au đớn xót xa.