Trong đêm đen, một ngọn đèn cô đ/ộc le lói.
Tàn th/uốc vứt đầy sàn.
"Cô bé sinh năm 1997, năm 2002 mất tích. Năm 2022 ch*t đuối dưới sông, khi vớt lên tuổi xươ/ng vẫn là năm tuổi, chân vẫn đi đôi giày vải mẹ may từ hai mươi năm trước..."
"Quái dị, quái dị đến rợn người..."
Cảnh sát Trần nhả một làn khói dày, ánh mắt đăm đăm nhìn những bức ảnh được ghim trên bảng trắng.
"Ai Lao Sơn, Trúc Cảng, Trì Tiểu Du, Vương Ánh Nguyệt, Triệu Việt..." Ông đ/au đầu ấn huyệt thái dương.
"Đội trưởng Trần!" Tiểu Tống hét lên, đứng bật dậy sau bàn làm việc với xấp tài liệu trên tay, "Phát hiện quan trọng!"
"Nói!"
"Vụ mất tích của Vương Ánh Nguyệt và Triệu Việt thuộc cùng một vụ án mất tích hàng loạt!"
"Hả?!"
Cảnh sát Trần tiếp nhận tài liệu, những dòng chữ nhỏ chi chít in trên trang giấy ngả vàng—
Vụ mất tích hàng loạt 1998-2007
Từ năm 1998 đến 2007, hàng loạt vụ mất tích xảy ra ở nhiều tỉnh thành trên cả nước với số lượng lên tới hàng trăm vụ.
Do tính chất tương đồng và nghi ngờ có liên quan, các vụ án được hợp nhất điều tra.
Nạn nhân đến từ khắp nơi, bao gồm đủ mọi lứa tuổi.
Người lớn tuổi nhất là cụ ông 80 tuổi, nhỏ nhất là bé trai 5 tuổi.
Theo người nhà phản ánh, trước khi mất tích, tất cả đều có biểu hiện bất thường về tinh thần như mất trí nhớ, đờ đẫn; hoặc bất thường về thể chất như tay chân cứng đờ, thần sắc vô h/ồn...
Sau vài ngày xuất hiện triệu chứng, họ hoặc bỏ nhà đi, hoặc lấy lý do đi công tác rồi biến mất không dấu vết.
Qua điều tra, địa điểm cuối cùng các nạn nhân xuất hiện đều nằm quanh khu vực thị trấn Trúc Cảng, vùng núi Ai Lao Sơn, tỉnh Vân Nam...
Hai bàn tay cảnh sát Trần run nhẹ, lật sang trang tiếp theo.
Một danh sách nạn nhân rơi ra từ khe giấy.
Nhặt lên liếc qua, hai cái tên quen thuộc hiện lên chói mắt —
"Triệu Việt, nữ, sinh năm 1997, thành phố C, trẻ mẫu giáo. Thời gian mất tích: tháng 3/2002.
Vương Ánh Nguyệt, nữ, sinh năm 1980, thành phố W, phóng viên ảnh tạp chí. Thời gian mất tích: tháng 8/2007."
...
"Đội trưởng Trần, tôi đã xem qua toàn bộ hồ sơ."
Tiểu Tống nói, "Những người mất tích này đều không thấy x/á/c, không thấy người, như bốc hơi khỏi thế gian. Cảnh sát thời đó lùng sục khắp Trúc Cảng, lục soát từng ngóc ngách Ai Lao Sơn, nhưng chẳng tìm thấy cả một sợi tóc."
"Loạt vụ mất tích này đến giờ vẫn là án treo."
Cảnh sát Trần nhắm nghiền mắt.
Những manh mối rối rắm, những bức ảnh, những nhân vật đan xen thành bức tranh kỳ dị khổng lồ trước mặt ông.
"Trì Tiểu Du, rất có liên quan đến vụ án hàng loạt này."
Ông mở mắt, trầm ngâm nói: "Có lẽ họ đã đến cùng một nơi."
"Đội trưởng Trần, những vụ này đều trái với khoa học quá."
Tiểu Tống r/un r/ẩy sợ hãi, "Đội trưởng nói xem... trên đời này, liệu có thật sự tồn tại... m/a?"
Cảnh sát Trần lắc đầu:
"Không có."
"Vậy chúng ta điều tra thế nào đây?" Tiểu Tống hỏi.
"Dọc sông, tiếp tục tìm!"
Cảnh sát Trần ném tập tài liệu lên bàn: "Một người sống sờ sờ, có thể biến mất giữa không trung sao? Tôi không tin cái thứ q/uỷ quái này!"
"Bây giờ chúng ta không quan tâm gì khác, chúng ta nhất định phải tìm bằng được Trì Tiểu Du!"
"Dù trái đất có n/ổ tung, cũng phải tìm ra cô ấy cho tôi!"
...