Tôi nhíu mày. Lục Diêm rõ ràng đã thấy tôi, cậu ta gần như bước nhanh tới ch.ặn đường tôi.

“Tiểu Đàn!”

Cậu ta muốn chạm vào tay tôi, nhưng chưa kịp chạm, Lâm Vi đã đ.ấ.m thẳng vào mặt cậu ta. Cô ấy đứng chắn trước mặt tôi, cảnh giác nhìn Lục Diêm, sợ cậu ta lại xông lên một lần nữa.

Thấy mối qu/an h/ệ giữa tôi và Lâm Vi tốt đến vậy, Lục Diêm có vẻ hơi ngạc nhiên.

“Chẳng phải hai người là đối tình đ.ị.ch… sao?”

Lâm Vi như nghe phải một trò cười lớn, vẻ kh.inh bỉ tràn ngập trong ánh mắt cô ấy.

“Anh giai à, cậu thật tự mãn, tình cảm ở đâu? Đừng nói với tôi cậu có tình cảm đấy nhé.”

Lời nói của cô ấy khiến Lục Diêm càng thêm rối bời.

“Lâm Vi, cậu không còn thích tôi nữa sao?”

“Trời ơi, cậu có đuôi hay sừng trên đầu mà tôi phải thích cậu? Tôi thật m.ù quáng khi vì người như cậu mà đ.á.nh Đàn Đàn.” Nói xong, Lâm Vi đ.a.u lòng vuốt mặt tôi, mặt cô ấy hiện lên vẻ áy náy.

“Đàn Đàn, hay là cậu cũng tặng cho mình một cái bạt tay đi, đ/á/nh thức mình, để mình chuộc lỗi.”

“Người như cậu, tặng cho tôi, tôi cũng không muốn! G.hê t.ở.m quá!”

“Không phải cậu đã ra nước ngoài rồi sao? Quay về nước chỉ để khiến tôi và Đàn Đàn ăn không ngon à? Cậu thật là đ.ộ.c á.c quá đi mất!”

Lâm Vi không ngừng m.ắ.ng, như muốn hét lên cho toàn bộ người đi đường nghe thấy, để họ biết được Lục Diêm đáng g.hê t.ởm thế nào.

Lục Diêm chỉ có thể nhìn tôi bằng ánh mắt cầu khẩn.

Cậu ta cẩn thận gọi tên tôi: “Tiểu Đàn…”

Nhưng dáng vẻ hiện tại của cậu ta chỉ khiến tôi cảm thấy nổi da gà.

Nhưng đã cho tôi cơ hội, không trả t t.h.ù lại thì thật là uổng công Lâm Vi dạy tôi một khóa kỹ năng m.ắ.ng ch.ửi người.

Dưới ánh mắt mong đợi của cậu ta, tôi ôm Lâm Vi, và như cậu ta từng nói về tôi nhiều năm trước, tôi kh.inh bỉ nhếch môi.

“Lục Diêm? Cái kẻ chỉ biết dựa vào gi.an lận, không khác gì r.á.c rưởi?

“Thế mà mình đã từng quen biết cậu ta sao? Thật là xui xẻo.”

Khuôn mặt của Lục Diêm lập tức trở nên trắng bệch.

Thấy biểu hiện của cậu ta, tôi cảm thấy rất thoải mái, kéo Lâm Vi ra ngoài.

Ánh sáng mặt trời xuyên qua những đám mây.

Đêm tối đã qua.

Tôi sẽ tự tay tạo ra ánh sáng cho tương lai.

Không ai có thể tiếp tục thao túng tôi nữa!

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
2 Trúc mã ghét Omega Chương 13
6 Vào Hạ Chương 17
9 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm