Phó Nguyên.

Tôi từng gặp trước đây.

Là bạn thân An.

Một cậu ấm xuất thân gia đình danh giá.

Không giống như nhiều công tử ăn khi vừa vào đại học, tiếp công công hành động quyết đoán, ra tay tà.n nh.ẫn, bây giờ trở thành một Phó tổng nổi tiếng.

Chỉ là hiểu sao.

Anh dường như có chút gh/ét tôi.

Đặc là khi tôi và bên nhau.

Tôi tất nhiên cũng gây thêm phiền phức.

Sau mỗi khi xuất đâu, tôi rất ít khi tham gia.

Nhưng ai được!

Tình huống xử thế lại bị bắt gặp.

Tôi vẫn còn trên tay món định tặng cho An.

Hộp chỉ cần nhìn qua là biết ngay là đồ đôi.

Vì quá xúc động, toàn thân tôi r/un nước mắt ầng ậng trong mắt.

Ai nhìn cũng hiểu, tôi đến đây là để hạ mình lành.

Lúc bị người bên trong phát chẳng nào một lần nữa đem lòng tự trọng mình ra cho người sỉ nh.ục và ch.ế gi.ễu—

Nhìn dù có cúp đuôi lại, cô cũng chỉ nhận lấy kết cục bị tay thôi?

Dường như có người bên trong nhận ra điều gì bất thường.

Giọng vang lên:

"Phó Nguyên. Không phải đi m/ua th.uốc à, còn chưa đi?"

Tôi gi/ật mình hoảng hốt.

Trong cơn ho.ảng l.oạn, tôi rúc vào lòng dám cử động.

Phó Nguyên dường như khựng lại trong giây lát.

Từ góc nhìn tôi, có thể yết hầu nhấp nhô lần.

Anh lại.

Giọng nói hơi khàn khàn:

"Gặp người quen cũ. Mấy người cứ đi, nhiều gì?"

Rồi mạnh mẽ đóng kín khe còn lại.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm