Dư Tiên Phần 1

Chương 28.

18/02/2025 11:04

Bà nội tôi năm đó vì giúp một ông chủ lớn ch//ặt rừng ph//á núi, đã động đến c//ấm thuật, dùng trận pháp để bắt con mãng xà h//ại người, còn đ/á//nh ch*t 7-8 con đại xà hu//ng d//ữ to như rễ cây cổ thụ.

Vạn vật đều có linh tính.

Sau khi những con rắn đó ch*t, o//an h//ồn của chúng tìm đến Xà vương ngàn năm đang ẩn cư tu luyện trong núi sâu: Bạch Linh.

Bạch Linh lúc đó chỉ còn thiếu một bước nữa là phi thăng thành tiên, nhưng khi biết bà nội của tôi vì ti//ền, ra tay san bằng chỗ ở của đồng loại hắn, còn đồ thán sinh linh(*), đuổi cùng gi*t tận, trong khoảnh khắc tu đạo đó đã sinh tâm m//a.

(*) Đồ thán sinh linh: ý nói sự khốn khổ của quần chúng.

Nhưng bà nội tôi vẫn chưa chịu dừng tay.

Bởi vì các ông chủ đã dùng ti//ền che mắt bà nội tôi.

Bà nội đã dùng c//ấm thuật để gi*t ch*t những yêu qu//ái làm lo//ạn, thay các ông chủ giải quyết rắc rối tại các công trình xây dựng.

Ngay khi chỉ còn một bước nữa thành tiên, Bạch Linh đã không tiếc lấy thân mình luyện thành rắn cổ, nhập vào cơ thể của bà nội tôi, h//uỷ ho//ại tâm trí bà, khiến bà đ//au đ//ớn phát đi//ên.

Bà chủ nhìn tôi rồi hỏi:

“Cô biết không, hắn ta vốn có thể thành tiên, nhưng lại vì một ý niệm, mà ngàn năm công đức h//ủy ho//ại chỉ trong chốc lát.”

“Nhưng cho dù như thế, hắn ta chưa từng có ý muốn gi*t bà của cô, chỉ muốn bà ấy phát đi//ên, gi//ày v//ò bà ấy mà thôi.”

Tôi vô thức che đi ấn ký trên cánh tay.

Nhưng bà chủ đã sớm phát hiện.

Bà ta nhìn tôi cười nói: “Cô có biết vì sao hắn ta không gi*t cô không?

Tôi nói: “Anh ta nói đây là một loại hi//ến t//ế?”

Bà chủ quán lắc đầu: “Là tình cổ.”

“Cô là cổ trùng của anh ta.”

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Tôi nghe thấy tiếng lòng của mục tiêu công lược

Chương 10
Tôi đã công lược Tần Hoài suốt 3 năm, làm người “vợ” hiền thục nhất, chăm sóc anh từng li từng tí, vậy mà vẫn chẳng thành công. Hệ thống thở dài: [Cậu là lứa kém nhất mà tôi từng dẫn dắt.] Sau khi rời khỏi hệ thống, tôi thấy cả người nhẹ nhõm. Tôi biết Tần Hoài chưa từng thích tôi, kết hôn với tôi cũng chỉ là vì tức giận với bạch nguyệt quang mà thôi. Hôm đó, tôi vẫn đưa tập tài liệu cho anh, nhưng lần đầu tiên không chủ động hôn anh, cũng chẳng nói câu “em yêu anh”. Tôi nhìn môi Tần Hoài không hề động đậy, nhưng trong tai lại vang lên giọng nói của anh: [Sao hôm nay vợ không hôn mình? Bây giờ mình sống được là nhờ nụ hôn buổi sáng của vợ đấy, có phải hôm qua mình quá hung dữ với em ấy không? Cái hệ thống chết tiệt này bắt mình phải làm lốp dự phòng bám đuôi, vợ tốt thế này sớm muộn cũng bị mình dọa chạy mất. Thật muốn đè em ấy xuống ngay cửa ra vào rồi… Bíp bíp bíp…] Sáng sớm tinh mơ, tôi chỉ cảm thấy tai mình vừa bị tra tấn…
456
4 Hàng hạng hai Chương 17

Mới cập nhật

Xem thêm