Buổi biểu diễn đang ngồi trong phòng trang chờ quả.
Một vị khách mời đột nhiên xuất hiện.
Tống Ca.
"Có quả Đến chúc mừng tôi?" Tôi hỏi hắn.
Hắn im lặng, bước gần, đắn mãi mới cất lời: điệu nhảy... em đã nói gì?"
Mí mắt gi/ật cố tỏ ra ngây ngô: "Nói gì cơ? Em có nói gì đâu?"
"Định lừa anh tiếp Em quên hồi nhỏ ch/ửi nhau toàn dùng ngôn ngữ môi Em nghĩ anh đọc được?"
Tim thình thịch.
Quên chuyện Sao hắn giải mã chỉ môi chứ?
Tưởng nhân lúc tối trên sân khấu buông lời bừa bãi, nào ngờ bị chính đương sự bắt tại trận.
"Vậy ba chữ em nói... giỡn nữa ép.
Tôi buông xuôi: "Là Không sao?"
"Từ Dã! Em như mãi! Lúc nào cũng muốn đến đến, muốn đi đi, coi người khác như đồ ngốc! Mỗi lần anh sắp quên em..."
Hắn đ/è vào tường, nắm ch/ặt áo như muốn đ/á/nh nhau: "...em trêu ngươi anh! Em bảo chán rồi, muốn chia tay, xong hét lên yêu anh trên sân khấu. Anh gì em?!"
"Em vẫy tay, anh liền chạy đến. em phủi tay bỏ Em có anh mấy tháng nay ngủ không?!"
Tôi gục người nhìn hắn, lòng nặng trĩu:
"Anh tưởng em sống lắm Em cũng cả năm trời chưa ngủ trọn Nhắm mắt thấy anh, em tâm sự với ai?!"
Ánh mắt hắn động, tay lực siết.
"Không định đ/á/nh em Đánh Em mà né đò/n đổi họ!"
Hắn nghiến răng nghiến bất ngờ vỗ mạnh vào gáy ghì ngấu nghiến.
Cả giới đảo lộn, trong lòng chỉ thở dài.
Hóa ra mọi cố gắng chối bỏ đều vô ích.
Trái tim đã thay lựa chọn lâu.