16.
Trần háo hức muốn cả thế giới rằng, và hò.
Anh đưa trường trận đấu tập đội rổ, trên đường bạn học siết ch/ặt người.
Tôi bị cho dở khóc dở cười.
Có lẽ chuyện tính tình đứa trẻ, lại người sẵn sàng th/uốc lúc khuya, uống luôn chiều khẩu vị người sẽ luôn nhớ những chi tiết nhặt từng để những ra dần thành người có nhiệm.
Mà chầm chậm sinh đời chầm chậm thành người ông có tự đảm đương thứ.
Trần rằng, bảy hoàn thành buổi đội rổ sẽ tổ buổi tụ hỏi có muốn hay không.
Anh ôm cánh lắc qua lắc lại: “Đi mà, thức giới thiệu em người nữa.”
Trần cố tình mở mắt, trông điềm đáng yêu cùng.
Vừa vặn sáu thi xong môn hơn lại chịu nũng thừng chỉ đành giơ đầu hàng.
“Được được, lúc em anh.”
Nhóm nhau quán lẩu ngoài trường.
Đúng định Murphy, hiển nhiên ứng nghiệm trên người mà.
Vừa vào cửa nhận có dõi mình.
Tôi quanh, sinh cách chúng hai ba bàn về phía góc Đông Nam.
Mà người ngồi giữa lại Khanh.
Ánh tối tăm, chăm chăm thoại, ngón trỏ gõ nhẹ lên mặt bàn tựa phản bồn lòng.
Tôi liếc cái, thu hồi mắt.
Đúng lúc lên.
Lục [Đây cái gọi “có việc” cậu sao?]
Những gửi dập liên thanh.
[Cậu hò sao?]
[Lộc Miên, cậu vẫn bức tình.]
[Trả tôi.]
[Lộc Miên, cậu thích sao…?]
Nhìn những dòng phiền, nên để độ im lặng rồi bỏ vào túi.
Nhóm gọi nồi lẩu uyên ương, thịt bò vừa chín, các sinh lia lịa gắp và chỉ thịt bò nồi hết sạch.
Trần gắp miếng thịt bò đặt vào đĩa “Em trước đi, nếu đủ thì gọi thêm.”
Xung quanh lên tiếng người ồn ào trêu chọc, gây ra trần lớn thu hút những bàn xung quanh.
Bao gồm cả Khanh.
Tôi thấy th/iêu đ/ốt phía lưng mình, rứt khó chịu, chỉ đành viện cớ sinh để tránh đi.
Trần quan hỏi “Trong người thoải mái sao? Hay đưa em về ký túc xá nhé?”
Tôi lắc đầu, người cứ đi, để ý tôi.
…
Trong nhà sinh, trước gương dùng nước vỗ nhẹ lên mặt, những giọt nước từ chảy xuống xuống bồn rửa.
Giây tiếp mặt nhiên xuất hiện gương.
Tôi bị dọa cho gi/ật mình, quay lại và tình đ/âm sầm vào ng/ực ta.
Lục áp sát lưng dựa hẳn vào bồn rửa, hai chống ngang eo muốn giam lại gian hẹp này.
Mùi hương thuộc lại vây quanh tôi.
“Lộc Giọng nhẹ nhàng.
“Vì sao lại trả tôi?”
Tôi giọng nói: “Cảm thấy thiết trả lời.”
“Những gì cậu thấy đều thật, giải thích.”
Lục dường tin, cố kìm nén xúc muốn bộc phát: hò cậu ta?”
“Lục thế rất nghĩa.”
Anh cố gắng bạch: “Nhưng chia Dương Vũ rồi.”
“Vậy nên?” hỏi ngược lại, muốn nói, cậu chia Dương Vũ sao? Tới bây giờ cậu vẫn muốn cái tính dạ hai lòng ra để cái cớ, đem lầm đổ lên đầu sao?”
“Tôi không…” Sắc mặt chợt nên khó coi.
“Lục đừng bào chữa cho trốn tránh nữa.”
Tôi hoàn toàn sợ áp lực tạo ra, trái lại bình tĩnh.
Tính vốn vậy, chỉ mềm lòng đối xử nhẹ nhàng, bao giờ chịu đựng ép buộc.
“Thật ra cậu thích cậu chỉ thấy việc đuổi việc cho hồi việc chỉ lại sẽ thấy việc chỉ cuộc hay cậu có gọi tới nơi.”
“Rồi bỗng ngày, cậu hiện ra chú ý chút đặt trên người cậu nữa, cậu nào lại sai trước nữa, có người xuất hiện thay thế vị trí cậu. Cho nên cậu thấy sợ hãi, cố gắng níu kéo, tìm cách để quay lại, mong muốn sẽ mãi mãi dừng lại chỗ cậu.”
Những từng đều mũi đ/âm vào trái Thanh, im lặng nặng nề dần bao trùm toàn bộ gian.
“Lục luận bạn trai, hay lai thành trụ cột gia đình, cậu đều nhiệm này.”
“Tôi thừa nhận từng thích quá khứ, con người chỉ có tiếp tới lai mới có thay đổi.”
“Tôi tiếp, thay đổi, nhận ra phương hướng cho mục tiêu lai mình. Với tư cách người bạn, cậu vậy, đừng con vậy, việc chỉ có tùy suy nghĩ kỹ, cân nhắc thiệt hơn trước đưa ra quyết định cuộc đời.
“Thích chỉ bằng nói, quan hơn dùng hành động để chứng minh.”
Nói xong những cánh đặt bên cạnh bỗng buông xuống, tràn đầy đ/au khổ, tựa con thú bị thương.
Phía xa, thấy dáng vội vàng chạy tới.
Tôi thoát ra khỏi vòng lướt qua ta.
Trước đi, lần nữa:
“Hy cậu rõ.”
“Thích và vốn hai hoàn toàn khác nhau.”