Dù đã nhiều lần nhấn mạnh trong rằng Niên và Tử không liên quan gì, nhưng các khách mời vẫn đưa ánh đầy ẩn nhìn đắc nói: trẻ gi/ận rồi nhỉ, hiểu, đều cả."
Ba năm trôi qua, kỹ năng bám dai đỉa của Tử đã lên đến mức thừa. Kể cả diễn sắp xếp việc gì, đều thể vô liêm sỉ bám theo tươi cười nói: "Nhẫn đừng lúc nào cũng cau hưởng tâm lý của con đấy."
Cuối cùng cũng chờ đến khi buổi ghi hình đầu thúc. Không còn sự ràng buộc của ống kính, lập tức lùng nói với Tử Phong: "Rốt cuộc muốn gì?"
Giờ đã chuyển đổi thành từ thần tượng, trở thành siêu sao hàng đầu. Giờ mối th/ù giữa và đã thúc từ ba năm trước, hay thậm chí sớm hơn vào bảy năm về trước.
Giờ đây, Tử mình đến rầy kẻ vô danh mười tám để làm gì?
Nếu muốn giành Niên—lòng chùng Niên con tuyệt đối không đồng ý.
Nghe thấy những chất vấn gay gắt của đôi đầy cười của Tử chợt sụp xuống, vô cớ lên vẻ đáng thương.
Anh nhìn với ánh sầu, dịu dàng nói: "Nhẫn biết, chuyện ngày trước, em luôn gh/ét anh. Anh thừa nhận, hồi đó còn ng/u ngốc, quá mưu mô chỉ muốn leo cao. Giờ biết sai rồi, muốn c/ầu x/in sự tha thứ của
Tay Tử r/un r/ẩy nắm cổ tay thõng của tôi.
"Nhẫn luôn yêu em."
Giờ đã ngôi sao lừng lẫy, cũng thành thoát ty Diệc hại đó.
Đương tại thể đường hoàng nói rằng hồi trẻ trót hối h/ận.
Nhưng còn những nghệ mười tám bị giẫm đạp dưới chân, vật lộn trong bất lực kia sao? Nỗi hối h/ận của ai thấu?
Tôi lùng gi/ật tay Tử thẳng đuổi khách lần nữa:
“Thầy Lục, hãy cẩn trọng nói."