uả nhiên, sau khi cảnh sát thẩm vấn tôi, họ phát hiện ra tôi là khách du lịch ngoại tỉnh, không liên quan gì đến Văn Yến hay bất kỳ ai trong số những người đó nên nhanh chóng thả tôi ra. Văn Yến ngồi trên mặt đất, bộ dáng khóc lóc nhìn có chút không đành lòng:
“Các đồng chí cảnh sát, nếu tôi có thể tìm được đầu của người đã khuất, liệu có chứng minh được Văn Yến vô tội không?”
Văn Yến lập tức ngừng khóc, hai tay ôm lấy lan can sắt, đầy mong đợi:
"Oa, Kiều Mặc Vũ, cô thật sự là người tốt."
"Hả?" Tôn Lượng trừng mắt nhìn tôi, "Như vậy càng chứng minh cô là đồng phạm, cô cũng bị nghi ngờ!"
Nói xong, anh ta nhìn tôi hoài nghi:
“Cô thực sự biết cái đầu ở đâu?”
Tôi:"……"
"Đùa gì thế, tôi cũng không quen biết anh ta! Đồng chí cảnh sát, kẻ sát nhân nhất định là anh ta. Nếu các anh đã rửa sạch hiềm nghi cho tôi, sau này tôi sẽ gửi cờ khen thưởng đến cho các anh.”
Tôi có cảm tình, nhưng không nhiều, tôi còn có việc phải làm, không thể lãng phí thời gian được.
Tôi đang định rời đi thì Tôn Lượng lại nói:
"Tôi cảm thấy hai người hình như quen biết nhau. Đem cô ta nh/ốt lại. Sau này tôi sẽ thẩm vấn cô ta."
Một phút sau, tôi ngồi xổm sau song sắt, trừng mắt nhìn Văn Yến.
Văn Yến vừa khóc vừa cười: “Kiều Mặc Vũ, cảm ơn cô đã ở lại với tôi, nếu không tôi có chút sợ hãi khi phải ở đây một mình.”
Văn Yến kể với tôi sư phụ của anh ta có một đối thủ, là một bà lão họ Hoàng, cũng là một Giáng đầu sư, mọi người gọi bà ta là dì Hoàng.
Dì Hoàng là người Miêu Cương, khi còn trẻ, bà theo chồng đến Đông Nam Á, ở Thái Lan một thời gian dài trước khi trở về Trung Quốc. Bà ấy giỏi vu cổ và cũng học được thuật tách đầu ở Thái Lan, rất lợi hại.
"Bà già ch*t ti/ệt đó chỉ cần có tiền, chuyện gh/ê t/ởm gì cũng dám làm, sư phụ của tôi nhất định đã bị bà ta h/ãm h/ại!"