Sau khi Phương Chi bị thương, lại càng không thể đuổi đi được. Tôi còn cảm thấy áy náy hơn. Ba tôi m/ắng tôi: "Đứa trẻ ngoan thế, mày làm cho nó thành ra cái thể nào rồi?"
Tôi càng áy náy hơn. Phương Chi lại rất vui, dù chân đ/au vẫn ngày ngày chạy theo tôi. Ra đầu ruộng xem tôi làm việc. Lúc thì lau mồ hôi cho tôi, lúc lại hỏi tôi có khát không.
Người trong làng trêu tôi, bảo Phương Chi là vợ bé của tôi. Ai nói thế, tôi liền nổi gi/ận với người đó. Giống như bị chọc vào phổi, sợ người khác nhìn ra điều gì đó.
Tối lúc tôi tắm, Phương Chi chặn tôi ở cửa, ánh mắt đăm đăm nhìn tôi: "Người ta đùa với anh, anh gi/ận dữ thế làm gì?"
Tôi nhíu mày: "Không có kiểu đùa như thế."
"Anh không muốn em làm vợ bé của anh, vậy anh làm vợ bé của em cũng được, em không gi/ận."
Tôi trợn mắt quát: "Cậu nói cái gì vậy?!"
Ai thèm làm vợ bé cho cậu ấy chứ?!
"Em nói thật." Phương Chi đẩy tôi một cái, ép tôi vào tường hôn một cách bừa bãi: "Hôn cũng hôn rồi, ôm cũng ôm rồi. Anh chính là vợ bé của em."
Tôi đẩy mặt cậu ấy: "Cậu đi/ên rồi!"
Ba tôi còn ở ngoài kia. Trong lúc giãy giụa, va phải giá trong phòng tắm, đồ đạc rơi lộp bộp xuống đất. Bố tôi quát một tiếng: "Phá nhà đấy à?"
Tôi bịt miệng Phương Chi, nói giọng trầm: "Va vào đồ thôi, không sao."
Phương Chi liếm vào lòng bàn tay tôi, nắm cổ tay tôi, men theo bàn tay liếm xuống dưới. Tôi bị cậu ấy hôn đến run bần bật. Cả người tôi trần truồng, Phương Chi lại mặc mỏng, áo quần còn bị nước trên người tôi thấm ướt.
Hai cơ thể chồng lên nhau trong phòng tắm chật hẹp, tựa như tim dính liền vào nhau, m/áu cùng chảy trong một mạch m/áu. Hơi thở nặng nề quấn quýt. Tôi khó nhọc nuốt nước bọt.
Phương Chi cúi đầu hôn yết hầu tôi. Người ta có thể giấu được cảm xúc. Nhưng cơ thể thì không. Hai bên nhớ nhau đến mức nào, áp sát như thế, trong lòng ai cũng rõ như ban ngày.
Phương Chi hôn ra sau tai tôi, ôm tôi không nhúc nhích. Cằm đặt lên vai tôi, nhắm mắt, khẽ hát một giai điệu vui tươi. Giọng hơi khàn, ngân nga sự bừng nở của mùa xuân.
Cậu ấy cọ cọ vào cổ tôi, nói: "Cho anh. Anh Đại Xuân, em nhớ anh nhiều lắm. Anh có nghe thấy không?"
Tim tôi như bị ai đó bóp nghẹt, chua xót đ/au đớn. Nghe thấy rồi. Bài cậu ấy viết cho người khác, cũng nghe thấy rồi.
Tôi đẩy Phương Chi ra, nói giọng nghẹn ngào: "Cảm ơn cậu. Nhưng sau này không cần viết bài hát cho tôi nữa. Tôi là kẻ thô lỗ, cậu có viết cho tôi, tôi cũng không hát được."
Không như Giang Ly.
Phương Chi nhìn tôi với ánh mắt âm u, trông như sắp n/ổ tung vì gi/ận: "Em hiểu rồi, anh hiểu được cái gì chứ? Anh chẳng hiểu gì cả! Chơi chiêu lãng mạn với anh đúng là thừa."
Tôi lập tức bốc hỏa: "Chơi với tôi là thừa thãi, vậy cậu đi chơi với Giang Ly đi! Tìm đến tôi làm gì?! Cậu tưởng tôi thèm cái bài hát rác rưởi của cậu sao?"
Phương Chi gi/ận đến đỏ cả mắt: "Lại liên quan gì đến Giang Ly nữa?"
Cậu ấy bóp mặt tôi, gào vào mặt tôi: "Không hiểu à? Em thích anh! Hiểu không? Vì thích nên không nhịn được mà viết! Đậu xanh, đó là tình ca! Tình ca! Lúc em sáng tác bài này, trong đầu nghĩ toàn chuyện làm tình với anh, hiểu không?"
Tôi ngoan cố nói: "Đừng lừa dối nữa, cậu thích Giang Ly."
"Em không thích Giang Ly!"
"Cậu cũng viết bài hát cho anh ta rồi."
"Viết bài hát cho anh ta là thích anh ta? Em viết bài cho nửa giới ca sĩ nhạc đàn, em thích từng người một sao? Em có đủ thời gian không?"
"Không giống nhau." Tôi mím môi, "Cậu còn đến sinh nhật anh ta hát nữa."
Phương Chi nói: "Em chọc tức Phương Khoái thôi."
"Phương Khoái có gi/ận không?"
Phương Chi bực bội nói: "Em không quan tâm hắn có gi/ận hay không. Đó có phải trọng điểm đâu? Anh có thể đừng lúc nào cũng nhắc đến người khác không, anh nhìn em đi được không? Em nói thích anh, rốt cuộc anh có tin hay không?!"
"Cậu gào với tôi cái gì?" Tôi đẩy cậu ấy ra, mặt lạnh lùng nói, "Tôi gi/ận rồi."
Phương Chi: