Thời gian trôi qua nhanh, sĩ sắp kiểm tra phòng, nên nhóc phải quay về bệ/nh mình.
Khi sắp đi, bé kéo tôi, cảm thấy tò mò nói Đại sắp ch*t, anh thật ch*t sao?”
Haiz, thở dài, khoảng thời gian đó sắc mặt Đại tối đen, từng khác nói, sắc mặt kém, sức khỏe yếu, ch*t.
Nhưng bây giờ Đại vẫn ch*t, hóa ra con hề dễ ch*t đến thế.
Chỉ nếu những khác đứa ngốc biết nói dối, bọn tôi.
Phải để chuyện này thành thật.
Còn một điều vô quan trọng, Đại hại ch*t Tiểu Muội.
Làm ch*t thì phải đền mạng!
Trần Đại phải đền mạng Tiểu - để anh sống!
Tôi lại cười hì: “Sẽ thôi, anh chẳng mấy chốc ch*t!”
Nhóc phấn khích ồ ồ, nói: “Mau khiến anh ch*t, mau khiến anh ch*t.”
Hai chúng kê lại giường đẩy Đại từ khung cửa sổ xuống.
Hai chúng nằm trên tầng nhìn Đại ngã xuống.
Nhóc kích động: nhìn thấy Tiểu rồi, chị thật xinh!”
Tôi ừ ừ đầu, khóe môi mang nụ cười: mọi đều thật ngốc! Vì sao bọn hiểu được để Đại sống!”
Nhóc đầu theo: “Đều lũ ngốc! Chị minh, minh giống như giáo sư bệ/nh 403.”
Tôi biết bệ/nh 403, bên ngoài bệ/nh đó khóa, sĩ nói, bệ/nh nhân cực kì nguy hiểm mới bị khóa.
Nhưng bệ/nh nhân đây đều bệ/nh nhân 403 minh, ông giáo minh cao, ông nhiều cách để gi*t một người.
Nhóc khen minh giống như ông ấy, nên vui.