Ta bực quá quát:

“Ngươi so đo gì với kẻ đầu óc ngập nước thế hả?!”

Triệu Cẩm không biết do bị ta đ/á cho ng/u người, hay vốn đầu óc đã có vấn đề, mà khi Hạ Quy Châu dẫn ta đến xin lỗi, nàng chẳng nói gì, chỉ đỏ mặt nhìn ta. Hạ Quy Châu ra hiệu, ta đành dốc vài câu xin lỗi hết sức chân thành. Nàng vẫn im lặng, nhưng khuôn mặt lại càng đỏ bừng.

Thế là Hạ Quy Châu ngửi ra chút mùi vị khác thường.

Chuyện này trách ta được sao? Khẩu vị của Triệu Cẩm quả thật khác lạ. Ta đối xử với nàng như thế mà nàng vẫn nhìn trúng ta. Hơn nữa, nói trắng ra, thích một kẻ còn đẹp hơn cả mình, nàng không thấy tự ti sao?

Hạ Quy Châu sầm mặt bênh vực người trong lòng:

“Không được nói bậy!”

Hắn cũng đáng thương thật, ta liền dịu giọng:

“Ngươi yên tâm, ta không thích nàng đâu.”

Hắn ôm đầy bụng tâm sự, lạnh giọng hừ một tiếng:

“Chuyện tương lai ai dám chắc?”

Ta nổi nóng:

“Ta bất lực ngươi còn không biết sao? Cứ thích rắc muối lên vết thương người khác à!”

“……”

Hắn nhận ra mình lỡ lời, bèn vội đổi chủ đề:

“Uống một chén chứ?”

Ta gãi đầu:

“Thôi thì… uống một chén.”

Mỗi lần tâm trạng không vui, Hạ Quy Châu chẳng muốn ở lại Đông cung. Thế là hai người bọn ta liền lén lút chuồn ra ngoài.

Trong “Thiên Thượng cư”, hai ta vừa ngắm trăng vừa chạm cốc. Vài chén rư/ợu xuống bụng, lửa hóng chuyện trong ta lại bùng lên:

“Này, rốt cuộc ngươi thích Triệu Cẩm từ bao giờ thế?”

Ánh mắt hắn ngà ngà men say, như lạc về quá khứ:

“Mùa đông năm ngoái, cô theo mẫu hậu đi lễ Phật ở chùa. Trong sân, hồng mai nở rộ. Nàng cầm ô đứng trên nền tuyết, khoác áo hồ cừu trắng muốt, đôi mắt long lanh nhìn ta từ xa… Quả thật là một ánh mắt ngàn năm, cứ như đã từng gặp ở đâu rồi.”

Haizz, nam nhân thấy giai nhân tuyệt sắc thì phản ứng đều na ná nhau. Năm xưa Giả Bảo Ngọc chẳng phải cũng thốt lên với Lâm muội muội: “Ta từng gặp nàng rồi.”

Rư/ợu cạn, bình rư/ợu lăn ngổn ngang khắp bàn. Hắn vỗ vai ta, khẽ gọi:

“Đi thôi, Thái tử phi.”

Cả hai loạng choạng rời tửu lâu, men theo lối tắt quay về Đông cung. Lối tắt vốn tiện, lại ít người, nhưng vì thế mà dễ thành chuyện x/ấu. Đèn lồng le lói dọc đường chẳng hiểu sao càng khiến ta thấy lạnh lẽo. Trực giác mách rằng, đêm nay không yên.

“Vút—”

“Vút—”

“Vút—”

Vài mũi ám tiễn lao tới. Hạ Quy Châu kéo ta tránh thoát được nguy hiểm.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Nhờ Có Anh

Chương 13
Tôi lỡ ngủ với Phó Dụ Châu. Anh ta là anh em kết nghĩa của anh trai tôi. Cũng là đối tượng liên hôn mà em gái tôi vừa để mắt tới. Trong nhà này, anh trai là người thừa kế mà bố mẹ gửi gắm kỳ vọng. Em gái là đứa con út được yêu chiều nhất. Chỉ có tôi – đứa con thứ hai không mấy được coi trọng – từ sớm đã bị gửi ra nước ngoài. Vừa nghĩ đến cảnh em gái mà biết chuyện sẽ làm loạn lên, đầu tôi đã muốn nổ tung. Tôi lén chặn Phó Dụ Châu lại, hạ giọng thương lượng: “Chúng ta đều là người lớn. Chuyện đêm đó, trời biết, đất biết, anh biết, tôi biết là đủ. Tôi sẽ không bắt anh phải chịu trách nhiệm với tôi.” Nghe vậy, Phó Dụ Châu nheo mắt, ánh nhìn thâm trầm mà nguy hiểm, khóe môi nhếch lên nụ cười tà mị: “Không bắt anh chịu trách nhiệm?” Anh ta cúi xuống, giọng khàn thấp đầy gợi dẫn: “Thế em định…sẽ chịu trách nhiệm với anh thế nào đây?”
119.23 K
9 Tình Yêu Nhỏ Bé Chương 15
12 Gió Âm Quét Qua Chương 15

Mới cập nhật

Xem thêm