A Mạch tòng quân

Phiên Ngoại: Thường Ngọc Thanh

01/04/2025 15:45

Phiên Ngoại: Ngọc Thanh

Thường Ngọc Thanh, thứ bảy dòng dõi họ ở Tây Mạc, x/á/c tài trời ban, tập võ, hai theo doanh trại quân đội, lăm dẫn đội ngũ, dẫn quân đ/á/nh hạ phỉ[1]… Đến tận năm hai mươi tuổi, ngàn dặm tập kích đ/á/nh úp Tĩnh Dương giành đường trở tướng.

[1]. Giặc cư/ớp mạc.

Cũng tại hai mươi tuổi, năm hay “hắn”[2] , ngay đường tướng toàn đong lận đận.

[2]. Ý chị trai hay được.

Trên đường Châu thám, uhm, thám vóc tệ, vóc thon dài Hạ ít có, thêm bộ ng/ực ấn tượng thấy… Dĩ nhiên, mọi cái dùng bánh giả.

Tuy thám xinh sao xinh đẹp nhiều. bắt tà/n nh/ẫn, tà/n đối hắn, tà/n nàng.

Tà/n từng bên cạnh bắt hứng thú.

Đem vì mất m/áu quá hôn trở về tướng nghĩ thám hầu hạ. Nhưng giúp thực sự dụng, m/áu chân mềm nhũn, run ngay bôi kim sang dược ch*t xử lý đ/ao lưng lọ kia, nhịn khí bôi nàng.

Làn da nhụi trơn bóng, hai vai bằng phẳng, giống vai niên, trơn tròn ít. Cánh thon thon các tử thường kia, chắc mạnh mẽ… Dải vòng ng/ực ng/ực lớn, thảo dùng bánh độn, đột nghĩ đ/ộc á/c. Tiếp tục dưới thắt lưng (?) cứng…

Miệng thân thể… tệ Không d/ục v/ọng, d/ục v/ọng chống đ/au đớn miệng bên hông hắn, phản ứng sinh lý thường xinh nam những cái nghĩ nhẹ ở thời gian này.

Nàng hôn khi tỉnh xốc qua, giống thở phào, chăn, định nằm ngủ tiếp.

Vết xử lí phản ứng thế, bội phục, Hắn nhịn thốt lời chế nhạo, đe dọa, những lời hết nhiên, thám b/án rẻ sắc đổi tức. tức là, đối chiếm lợi nào.

gi/ật sao cười khẽ, đứa trẻ vì vài câu khích mất soát, nhược điểm nhược điểm. Vì thế, đem những đặc trưng miêu nghe, mong bề ngoài rạn nứt.

Thân ngắc, nở nụ cười, lòng phản ứng nàng.

Ra cửa, Diễn ở bên ngoài, tìm lang trung chối, bị thương, bị nhân.

Thôi Diễn Thạch Xuân đem mọi chỗ nói. Hắn Diễn thẳng, thầm nghĩ đứa trẻ, Khởi sao dám va chạm bọn họ vì bọn họ thay mặt Ngọc Thanh Diễn, bọn họ Gia Gia, Gia số tướng môn Bắc Mạc khác.

Trần Khởi a, tại chọc vào, dám chọc vào.

Đừng thám, nhà lành, tiểu thư các ở Châu, Ngọc Thanh Khởi gì?

Quả nhiên, Khởi về chữ đoạt nhà lành”. Bên Hạ tiến núi Ô Lan, mai phục thắt lưng đại quân Bắc Mạc, mối đe dọa, ra. Khởi sai, diệt trừ quân Giang Bắc tiềm ẩn nguy sạch bọn họ khỏi Nhẫn khăng khăng chiếm Hưng, chủ chủ tướng quân Đông nổi xung đột, tất mọi tầm đặt ở hắn.

Tâm Nhẫn biết, ràng quan tâm, quân lựa chọn lợi quân đội, lựa chọn Nhẫn công Hưng, tây núi Ô Lan.

Hắn chiến.

Trở cơm đột chịu cơm uống hay không, vệ ràng sốt, thật ngẩn tại sao những này?

Khi phòng ngủ, bà giúp nhà cái giả, thật kịp miệng, thẳng thắn nhận. Uhm, hiểu thời thế, tán thưởng. Kế xử sự ràng đoán, thật dối.

Càng thú vị, thích thông minh, thích đoán, thích tà/n nh/ẫn… Uhm, hợp khẩu vị hắn, tiếc, thám, thám b/án sắc, khỏi tiếc h/ận.

vì nhắc nhở thám, đ/âm thủng mặt nạ cố dùng th/ủ đo/ạn gi*t người, dùng sắc Nếu sắc đối Khởi tác dụng.

Hắn tại sao thế, khắc hi vọng nổi mặt lộ bộ dạng đuối mình. Chỉ là, cười cũ, dùng cởi vạt áo mình, dùng giọng nhỏ hoặc hắn, thử qua, sao được?

Kết quả, nổi hắn. Hắn lùng d/ục v/ọng bị đ/è sâu xuống tận lóng dâng ào ạt, d/ục v/ọng đối nàng.

May động tác lại, im lặng đem vạt áo sửa sang cười giễu, thích chơi đùa cởi quần khi cái dựa vào, dùng chữ sắc này. ngẩng hắn, nói, những lời bị kích động lớn, thám.

Thôi Diễn xong bảo ám sát nhảy dựng Diễn tốt phản ứng thoát khỏi dự đoán hắn, giống cái kia.Ôi, tại sao nghĩ cái kia? Hắn khỏi kì quái, ràng vài kia, vì sao thỉnh thoảng nghĩ vậy?

Đến thả khỏi thủ nhỏ thu tròn lại, giống đứa trẻ lạc đường tìm khỏi mềm lát.

Nàng hắn: “Ta gi*t sao bây giờ?”

Hắn vấn đề nào, đất biết: “Vậy mạng ta.” mạng nàng.

Chỉ tiếc, hiểu sai hắn… mình.

Lúc biệt, khi đọ sức sống ch*t.

Phiên ngoại: Chi

Tác Văn

Sau vắng mẹ Cún trở lại. Đúng hứa, mẹ Cún post nốt ngoại về Chi, các lần những ngoại do fan Tiên Chanh viết nhé.

Thái giám khom lưng, cung kính dâng khay thẻ bài ngọc óng suốt, dưới nến tỏa sáng lấp lánh.

Anh thẻ bài đặt ở vị trí giữa Ngôn Bất nhớ buổi chiều ngồi duyệt tấu chương tướng Tín quân ở mạc Bắc Mạc xin cáo hồi hương, triều đình Bắc Mạc sai Khởi Ngôn Phi, bật cười tiếng, dạo sao những xảy nhắc nhớ cái tên ngỡ quên…

Anh thẻ lát rồi buông xuống, phất giám khay thẻ bài lui ngoài. Rồi về Phúc bên cạnh: “Bãi ngự hoa viên, phép rầy”.

Một đơn đ/ộc dưới trăng, mất hứng. Vô uống nghĩ ngẩn ngơ, đường nét rõ, về rồi hóa lưng ở xa.

“A Mạch” khe kêu Lần bám đầy đất, ảnh qua. Tưởng thông minh, lợi phức, khi nịnh nọt, khi ngốc khoe mẽ, song thật viên ngọc quý, sự cả.m trời sinh đối tranh. nhi. Từ kiềm chế dõi theo nàng? Từ bắt đành lòng bảo ki/ếm trường, sử dụng dẹp bỏ những chông gai? Còn nhớ khi trang Châu, khi vén rèm vào, ấy sững sờ: nữ. quyến rũ điệu e ấp hổ, rè, tất diễn ngay mắt. Nhưng ấy quật cường thà chịu ngàn hai trăm roj chứ nhất mảy tỏ mặt ta. nhượng bộ vì che chở nam khi lòng tức sự rối lo/ạn nhớ quen thuộc cũ. cùng, nhớ nhung…

Đang ngẩn ngơ, bên cạnh gọi: “Bệ mất nhẫn quay lại: “Không Ta đừng rầy”. Song khi đến, chớp Trong rút tận cùng, mạch m/áu bên đ/ập thình thịch, chiếm tồn tại ta. Trang phục mặc, mang dấp oai hùng, bừng khí xưa.

Thì nghĩ năm, ao ước năm mơ về bây hiểu đột ngay mặt mình, bên dựa thật sát, khi buông tay…

“A Mạch” kéo bầu hư không, tất giấc mình.

Thế lòng chân ấm áp. Thậm nhu thuận dựa lòng ngồi đùi nhỏ nhắn vịn bờ vai nhẹ níu phục hồi hộp, thẳng.

Mềm mại áng nhớ sáng sao hiên giống cơn mát ngoài tiền sảnh từng nghĩ nịu lát trở mềm mại làn mưa xuân. Trong lòng ngập hạn.

“A Mạch, Mạch” áp thật mềm mại làn mưa xuân, hơi thở gấp gáp ngửa xuống. Da thịt mát hay lửa ? Chỉ cách rời khỏi được. Giây phút lâu, rất rồi. Cho bỏ Thế chuẩn bị ông trời ban tặng phẩm quý nhất.

Mạch, đâu hết, ở bên cạnh thôi.” rì rầm bên ngậm vành mượt mà.

Sắc trời dần sáng, bên sàng cung Vạn Thọ, cung chậu đồng, phục tùng đợi.

Trong trướng đột truyền thiên tử: “Ngôn Phi! Thế sao?” Lạnh lẽo Tiểu cung hốt sáng vạn tuế tức khỏi r/un r/ẩy phục xuống thật thấp.

“Vạn tuế…” Nữ tử giường hiển bị kh/iếp s/ợ, r/un r/ẩy. Soạt tiếng, đương kim thiên tử rời khỏi sàng, mặt lẽo, Phúc bào đến…

“Lý Phúc, to gan mật. Lời trẫm dám phải, trái. Người đâu, lôi xuống dưới đ/á/nh trăm tiếng, Phúc quỳ xuống: “Nô tài đáng ch*t, tài đáng Lại bị hai giám, phải, kéo ngoài điện.

“Ngôn Phi đêm lời đáng, tướng mạo chỉnh tề. giam cung cấm tháng, biếm quý nhân”

“Vạn tuế khai ân” Mỹ hoa dung thất sắc, dàn dụa mặt lâu.

Anh khuôn mặt vài tương nọ khuôn mặt bỏ đi.

Cuối cái đêm mộng.

Phiên ngoại về Nghĩa

 

Gặp lại

Giang xuân, khắp nơi ngập hương hoa.

A đường tìm ki/ếm, bất đ/ập gian ngập hoa nở rộ ở xa…

Đó đồng rộng mênh mông đâu Địa Giang vùng Giang nhô, sơn thủy giao hòa, vì tạo sắc lòng người. Cây cỏ ở tươi tốt cùng, giống đồng hoa trải dài sắc thấy. Xa lại, đâu điểm cuối. thoảng nông dân cuốc nhàn nhã qua, nổi tán gì, tiếng cười truyền xa…

A chân nghỉ ven đường, lòng chấn động. Mấy năm chinh liên tục ở Giang quen cái ch*t quen nam trẻ bị buộc chạy trốn tứ tán khắp nơi, hiểu sao cay cay. Phải dùng m/áu tướng sĩ đổi sự an cư bách tính, đổi ngàn dặm giang sơn bức họa, đáng không?

Một làn nhẹ thổi qua. Cánh đồng hoa dập dờn những đợt sóng ngoài khơi, vui thoải mái, tìm sinh đ/è vơi ít nhiều.

Lúc nam trang. Thỉnh thoảng qua, lén rồi hổ đỏ mặt. Đối những huống quen rồi, lững thững dọc theo ruộng hoa.

Thời gian ước chừng hết chén lác đ/á/c vài căn nhà nhỏ, hẳn những nông dân ruộng khát nước, viện căn nhà nhất.

Bên vọng xủng xẻng, ngay nam da ngăm đen, cao thùng nước, cuốc ra.

Tim đ/ập chủ đ/ập nhanh, thình thịch thình thịch lồng bốn lặng, duy tiếng đ/ập hồ vỡ màng nhĩ nàng.

Những năm trở trầm ổn rồi Chẳng thiên quân vạn mã Sao thứ lạ này?

A thầm nhíu mày, cười nghênh đón: “Đại ca, gặp.”

Đường xoay người, kinh tiếng ngây phản ứng.

A chân Nỗi tức ng/ực trào lương hại tất từng xảy hay Thực nói, từng ngấm ngầm mưu Ngọc Thanh, Chi, từng bị dùng kim thiền thoát x/á/c mình.

Thật là… đáng h/ận!

Nàng tiến về vài bước, khi cách chừng sáu lại, cố gắng cười ngoài cười lòng cười: “Đại ca, tưởng huynh huynh tiêu diêu nhàn nhã ở đây.”

Đường ngây ngốc lắng nghe.

A đột thu tươi cười, nghiêm mặt nói: “Đường đại ca, giấu diềm huynh về giới mình, huynh giấu sinh tử, chúng hòa nhau không? Từ về n/ợ ai!”

Nàng câu mạnh mẽ khí phách, lòng dòng cuồn cuộn, lập tức thẳng xuống mấp máy nửa khàn tiếng: “A Mạch…”

A ngắt lời phóng khoáng phất nói: “Ta lời huynh, tạm biệt, huynh bảo trọng.” Nói xong lưu luyến xoay người.

Đường tiến hai “Đệ định đâu?”

A quay đầu, tỉ mỉ quan sát thần sắc lo/ạn khuôn mặt thật kỳ lạ lòng thoải mái ít, cười xán lạn nói: “Tất nơi, người.”

Nàng cười rạng rỡ hoa nắng xuân, đồng hoa chớp phai mờ. Nhưng toàn thân rét lạnh. tìm Ngọc Thanh Nghĩ đây, cổ họng đắng, ngay câu lời. Bước chân đông lại, nổi.

A cổng viện, đờ đẫn nguyên tại chỗ, khỏi “Ta tưởng huynh ấy đuổi theo chứ, hừ…” Dứt lời lắc đầu.

Sông nứt kẽ hở nhỏ, thành thật thật kịp phản ứng chân “Mà nếu đuổi theo thật, đi? Cần thêm.”

Chân hạ xuống. Lớp tan đông lại.

Tay đặt viện, thở dài nói: “Không nam nhỏ mọn lần, ghi h/ận vậy.”

Sông vỡ khe nứt lớn. hết nóng lạnh. Đúng chần tiến giải thích, cái hắn, rộng nhà. Bên tiếng tức “Ta huynh đệ, đồng đội còn? Thế câu chịu nói! Đã thử xem”.

Sông loáng cái biến mất. Cảm hạnh phúc quá dữ dội, nhất thời say, nhịn bấm mạnh đùi.

“Ầm…” Cái cuốc theo xuống, vặn nện chân…

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm