“Quý Nghe hay đấy song chẳng thiếp? Muốn con gái thiếp, mơ tưởng hão huyền!”
Sau Trần Thái hậu rời đi, mẹ đuổi ngơi.
Đợi đủ, sắc trời gần tối.
Ta sảnh chính ngờ thấy và đại ca đều nhà.
"Cha, ngày mai trở quan, tối nay tụ tập bằng hữu thân thiết ạ? đã quay rồi?”
"Ca, gần Lý án, ca đều bên đó dăm bữa nửa tháng à? quay rồi?”
Ta ngạc hỏi.
“Cha bị trở quan nữa, sau Nhi hơn, được nào?”
Cha thương cười nói.
Ta vui, liên tục đầu.
“Từ lúc vào Lý đã năm trôi qua, ca chưa từng một ngày, mệt rồi, muốn ngơi hai ngày.”
Ca nghiêm túc nói.
Từ sau phá án, ca càng thích cười, hiếm thấy y vui vẻ.
Không biết cái tính y đời y thể lấy chị dâu cho nữa.
"Không huyên thuyên nữa, hiếm đoàn tụ bữa xuống hết thôi.”
Mẹ lên tiếng, chúng nhanh nhẹn xuống chỗ mình.
Mới một lúc, bát đã chất đầy đồ ăn.
"Cá ngon lắm, cái này, còn cái nữa…”
Cha động một miếng, cứ đồ thích vào bát mãi.
Ngay đại ca ngày càng thấu tâm gh/ét nhất bỏ vào bát cho ta.
Này…
Sau ánh bình tĩnh mẹ ẩn giấu sự đ/au lòng, nào tâm tư họ.
Từ tuổi, và đã định thân, đến đã bảy năm.
Hàng cứ mỗi lần tết Tiêu, Đoan Ngọ, Trung Thu… ngày tết, chúng đều đón cùng nhau.
Ta đã chứng kiến hắn từ thiếu niên thuần dần dần trở thành vương trẻ tuổi như giờ.
Nói nửa phần tình việc thể.
Dù sao, luôn bị xung quanh hắn phu quân tương lai ta, trải một đời.
Thế nhưng chính này, hề đ/á/nh tiếng trước đã bội ta.
Cha, mẹ, đại ca nhắc, muốn nhắc để tìm vui, vui vẻ bên cạnh xong bữa đoàn này.
Nhưng ngờ ngày hôm sau, thái giám cung truyền chỉ, muốn gặp ta.
...
Ngự thư phòng.
“Thần Vân tham kiến hạ, vạn tuế…”
"Liễu Nhi bình thân, đa lễ.”
Đầu gối vừa chạm đất, rời khỏi long vị, vội vàng đỡ dậy.
Sau đứng thẳng, xúc rút cánh lại, lùi hai bước.
"Liễu Nhi thầm trách trẫm?”
Tần lên tiếng hỏi ta.
"Thần dám, thiên tử, dưới một trên vạn người, muốn cưới ai cưới đó, thần dị nghị.”
Ta rũ mắt, đáp.
Tần lực thở dài.
Hắn vừa định gì đó, thái giám canh cửa vào thông Sở tới.
"Nàng ấy gì?”
Tần vội nói.
Nói rồi hắn bước vội vã phía cửa.
Đến cùng chạy bước nhỏ.
"Sức khỏe muốn gặp cứ nhân một chuyến được, đương thăm hà tự mình một chuyến?”
Giọng giấu sự xót xa từ phía sau vọng lại, quay liền thấy Sở phượng bào yếu dựa vào lồng ng/ực hắn.
"Bệ ban ngày bận rộn, Huỳnh sao lỡ dở người.”
"Bữa sáng hôm nay vội, đêm mệt nhọc, Huỳnh lo lắng cho sức khỏe người, đã vào bếp tự nấu chút bánh mang qua.”
Sở dịu giọng, ngữ khí nghe mà khiến một như tự thấy xót xa.
Hai đứng cửa tình ý hồi lâu mới nhận ra còn sự ta.
“Đây Vân tỷ tỷ ư? Tỷ từ nào vậy? Bệ hạ, sao một tiếng thiếp?”
Sở gi/ận dỗi đ/ấm nhẹ Bách.
Tần nắm ta, vui vẻ cười thành tiếng, đỡ đến cạnh ta.
“Liễu Nhi, Hùynh, con gái Lễ Bộ Thượng Thư, hậu trẫm.”
Ta lời, mặn mà liếc Bách.
Hắn trở nên x/ấu hổ.
“Bệ muốn hành hậu nương nương?”
Ta nhàn nhạt lên tiếng hỏi.
“Không phải.”
Hắn lời nhưng vào ta.
Ta liếc sang Sở bên cười trên môi trở nên đông cứng.