Hoa Ngục Tù

Chương 18

09/11/2025 11:13

Liễu Chi dạy tôi rất nhiều thứ. Cách làm hài lòng các trùm trại giam, cách co người khi bị đ/á/nh để giảm chấn thương. Tôi nghe lời, làm theo chỉ dẫn, những vết thương trên người dần ít đi.

Mỗi giờ ra chơi, tôi đều tập luyện như đi/ên. Squat, gập bụng, đ/ấm, né đò/n...

Liễu Chi thường ngồi xổm bên cạnh, chống cằm nhìn tôi: "Sang Ngư, giờ mới tập có hơi muộn không? Phải tập bao lâu mới đ/á/nh lại bọn họ chứ?"

Tôi thở hổ/n h/ển, đáp hai chữ: "Không muộn."

Tôi có thể dành mười hai năm trả th/ù cho mẹ, thì cũng có thể bỏ vài năm để trả lại từng trận đò/n ở đây.

Thời gian trôi qua. Những cú đ/ấm của tôi ngày càng nhanh, càng mạnh, bước chân càng linh hoạt. Rồi một ngày, tôi một mình đ/á/nh bại hết lũ trùm trại giam.

Sau đó, tôi trở thành trùm mới.

Liễu Chi như cái đuôi lúc nào cũng lẽo đẽo theo sau, mặt mày hớn hở.

Lưng chị thẳng hơn, đôi mắt cũng có ánh sáng.

Rồi quản ngục tìm tôi.

Làm trùm, có đặc quyền.

Biết tôi biết nấu ăn, quản ngục xếp tôi vào bếp phụ.

Hôm đó, mọi tù nhân đều ăn thêm vài bát cơm.

Tối đến, Liễu Chi ôm ch/ặt tôi, mắt lấp lánh, mép chảy nước miếng.

"Sang Ngư, nhớ dạy chị món thịt kho tàu hôm nay nhé, ngon tuyệt!"

Chị ấy vào tù trước tôi một năm, cũng sẽ ra trước tôi hai năm.

Tôi nằm trên chiếc giường rộng nhất, mỉm cười xoa đầu chị: "Khi nào em ra ngoài, mình sống chung nhé. Em sẽ nấu thịt kho tàu cho chị ăn mỗi ngày."

Đêm đó, Liễu Chi vui đến mất ngủ.

Chị bảo sẽ đi làm trước hai năm, đợi tôi ra tù thì góp tiền mở quán ăn nhỏ. Tôi nấu bếp, chị bưng bê thu tiền. Ki/ếm được nhiều tiền rồi, m/ua căn nhà lớn, sống cùng nhau mãi mãi.

Khoảnh khắc ấy, lòng tôi chợt gợn sóng. Trước giờ tôi chưa từng nghĩ về tương lai mình. Giờ được người khác vạch ra chi tiết thế này, cũng không tồi.

Đêm đó, tôi cũng trằn trọc.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm