Hòn đảo nhỏ còn sót.
Tôi nhảy xuống tung đuôi cá lấp lánh, uốn lượn giữa lòng đại dương.
Nơi lấp ánh bạc, sợi dây hình đầu cổ chợt lóe lên ánh vàng.
Sợi dây này… lấy từ cổ nhà sư.
Chuyện từ rất rồi…
Hôm đẹp.
Mây vũ, gió gào, xối xả.
Một chiếc tàu lớn bão đ/á/nh cho nghiêng ngả.
Tôi và Thẩm Chi Thận ẩn làn nhìn con tàu sắp vỡ tan.
Boong tàu chật kín người.
Họ lo/ạn, hãi, lóc, gi/ật tất cả gì có thể giúp họ nổi biển.
Thẩm Chi Thận nói:
“Em thấy không? Lúc cái gần, nghĩ cách Chẳng nghĩ cho cả.”
Chúng đã cả vạn năm…
Chứng kiến quá nhiều chia ly, mất mát.
Con luôn tham sống, bao thay đổi.
Lần đó, ánh chúng dừng cặp trẻ.
Chàng trai có là xuất gia, đầu áo vải thô.
Cô gái thì rõ là nhà giàu, váy thêu vàng lấp lánh.
Giữa lúc cả con tàu là bãi trường, họ vẫn ôm nhau, nhau, như bận tâm ch*t.
Rồi cơn sóng khổng ập đến.
Tàu chìm.
Giữa biển nát, nhà sư tìm ván nổi.
Nhưng nó đủ cho người.
Thẩm Chi Thận hừ lạnh:
“Lúc nãy còn nhau như đi lại, nơi, tên đó lo mạng mình thôi.”
Tôi nghĩ vậy.
Nhưng không.
Anh ta đưa ván ấy cho gái.
Cô khóc, lấy ta, cố kéo lên.
Nhưng thêm trọng lượng, miếng ván sẽ lật úp ngay.
Mưa trút như thác, nhưng vẫn rõ ràng hơn tất cả.
Cô r/un tháo sợi dây ở đeo cho anh.
Một con sóng nữa quất qua.
Anh buông vĩnh viễn chìm vào biển sâu.
Lúc chìm, khép hờ, bình yên.
Có lẽ nghĩ… mình ch*t, thì con gái ấy sẽ sống.
Nhưng… không.
Một đám đàn ông như lũ thú hoang, lấy miếng ván dưới gái.
Rồi kéo xuống đáy biển.
Cái của tình nhân ấy… khiến tim bất chợt quặn lại.
Có nhói đ/au.
Tại sao thấy đ/au nhỉ?
Nhiều năm quyển sách cổ tìm thấy ở tàu đắm.
Cảm giác ấy… gọi là đồng cảm.
Chúng tôi, đồng loại nhân ngư, rất hoàn toàn biệt so với con người. vô tình vô nghĩa, càng có khái niệm vợ chồng. Mọi thứ chúng làm đều vì niềm vui và sự sinh nảy nở của bản thân.
Nhưng đây, đã nhận nào là lòng tốt, sự đồng cảm. Tôi hưởng giác nhói đ/au đó. Tôi sẵn lòng thành nhân ngư lương thiện.
Tôi còn đặt tên cho chồng mình là Thẩm Chi Thận. Ba chữ này, là tên của thượng.