Tôi nghĩ mình thật sự đã bùa của rồi.
Thật sự đ/á/nh một cú nào, mà ngồi trên sofa chờ ta giải thích.
Chờ suốt nửa giờ, cuối cùng và Kỳ mới từ phòng sách ra.
Bạch Kỳ nhìn thấy tôi, hiểu sao cười một cái.
“Ban đầu định giải thích cậu, nhưng chuyện này, tốt là để hai người giải quyết.”
Sau khi Kỳ rời đi, đầu nhìn Thời.
Anh ta tốt nên lý do thỏa đáng.
Nếu không, sẽ đ/ập thành mảnh.
Nhưng nhiên bước gần, tay ôm tôi.
“Lâm Dương.”
Phó tiếng, nói chút khàn.
“Tôi rất nhớ cậu.”
Ch*t ti/ệt.
Cơn gi/ận trong ng/uôi ngoai một nửa.
Tôi giữ vẻ mặt lạnh lùng:
“Đừng nghĩ rằng như vậy sẽ đ/á/nh anh.”
“Ừ,” gật đầu, “Để cậu đ/á/nh.”