"Vô dụng, mụn kia là sát đ/ộc, nhỏ đó muốn hành hạ chúng không buông cho đâu."
"Tao cách á/c thì á/c thật, nhưng không biết không?" nheo nhìn mẹ tôi, vẻ mặt kỳ quặc.
"Có gì mà không nghe? là mạng sống Giờ bắt đổi mạng c/ứu thằng bé, cũng đồng ý." Mẹ đáp dứt khoát, giọng chắc như đinh đóng cột.
"Q/uỷ dữ phải dùng q/uỷ trị. Chồng chị mới đem hắn ra trấn bé kia. Làm hôn, mặc chúng cũng không dám vùng lên nổi sóng."
Lời bà khiến mẹ gi/ật mình. đầu: "Sao được? Chồng tôi, sao lại gả với gái được?"
Bà nghiến răng ken két, giọng đầy hằn học: "Còn mấy vô dụng ấy, đối xử với thế nào chả được!"
"Mày không thì thôi. Việc tổn đức tổn phúc, cũng chả thèm nhúng tay. Đến ngày thất tức Bảo, sẽ tới. Bốn gái đã th/iêu ch*t rồi, giờ thêm trai cũng chẳng sao."
Bà mũi lạnh lùng. Họ bàn luận mặt chẳng chút giấu giếm. ra các em đều mẹ s/át h/ại.
"Nhưng..." Ánh mẹ tối sầm.
"Yên đi. Lúc trai thành tài hãy báo đáp họ. Lũ q/uỷ nữ bùa chú trên váy sẽ tổn thương cơ, giờ còn ch/ế được. Nếu còn do dự, để hồi chỉ nước chờ ch*t."
"Giả sử sống sót, để lại thằng ngốc nghếch, thì còn trông mong gì nữa? Bao năm vật lộn, chẳng phải chỉ mong trai đỗ đó sao?"
Hai câu cuối bà khiến mẹ quyết đoán gật đầu. đồng ý cho cha làm với gái ông.