9.
Trong màn đêm hỗn lo/ạn, từ bụng truyền cảm giác đớn dữ dội, có vô số lưỡi d/ao sắc bén khuấy đảo bụng.
Tôi gắng đôi mắt nặng trĩu, cảnh tượng mắt dần trở nên rõ ràng đó lại khung cảnh hoàn toàn xa lạ.
Những bức tường trắng lẽo, mùi khử trùng hăng âm thanh cụ tế.
Tất cả cho rằng ở phòng viện tư nhân.
Ký ức thủy triều tâm trí.
Tôi nhớ lại ly nước cam mà cho tôi.
Người chồng mà suốt ba năm vậy mà lại bỏ tôi!
Tôi phẫn nộ, sợ hãi, nhiều hơn cả cảm giác bất lực.
Tôi rồi, chắc chắn Liễm lại xảy gì đó nên mới do dự bỏ để đây.
Vì Bạch Nguyệt lòng, ta ngần ngại hy sinh tôi, thậm chí cả đứa con tôi.
Khi quay đầu lại, nhìn thấy sĩ cạnh tập trung chiếc máy lấy m/áu, dòng m/áu đỏ tươi được từ từ rút khỏi cơ tôi.
Gương mặt trắng bệch tờ giấy, mồ hôi nấm sau mưa mà ngừng tuôn làm vạt ướt sũng.
Tôi gắng vùng vẫy, gắng ngăn tất cả này lại, sức cơ bị hút cạn, mức sức nào để nâng tay lên.
“Bác sĩ, đợi đã…”
Tôi dồn sức chỉ có cách yếu ớt muỗi kêu.
Đôi mắt đầy sự c/ầu x/in.
Tôi với họ rằng mang th/ai hai tháng, truyền m/áu, để mất đứa con mình được.
Nhưng dường sĩ nghe thấy, hoặc có ta nghe lại phớt lờ.
Động tác ta hề dừng lại, tiếng máy vo vo dường trở thành nhạc nền cho sự vọng tôi.
Y tá cạnh nhận thấy sự bất thường tôi, ánh mắt thoáng hiện lên vẻ do dự và lo lắng, gì đó lại bị sĩ lùng ngắt lời:
“Chồng ta rồi, ta cứ theo quy trình mà làm.”
“Nhưng, sắc mặt tá mang theo vài phần nỡ.
“Trật tự!” sĩ cảm xúc, “Đây m/áu để Liễm tiểu thư, mạng người trọng. Hơn nữa ngay cả chồng ta ý cần gì phải xen việc người khác?”
Khương thật sự đứa con ta sao… hay là, thật sự mong từ giờ chính là… ch*t đi…
Tôi cảm thấy có nỗi vọng từ chưa từng có.
Trái tim bị x/é tất cả khoảnh khắc này vụt tắt.
Tôi đầu c/ăm h/ận ta, h/ận bản mình quá/ng mà gã tồi tệ vậy, nghe lời khuyên bạn mà rời bỏ ta sớm hơn.
Khi m/áu túi truyền dần tăng lên, cảm nhận được sinh mình cũng từng bị rút cạn.
300ml, 400ml…
Tôi nhận có dòng chất lỏng ấm nóng đầu chảy từ hạ mình, bụng đớn bị búa tạ xuống.
Mỗi trái tim đ/ập lại giống rằng, từ từ mất đi quý giá nhất mình.
Khi khiến ngất đi, sĩ và tá cuối cùng cũng nhận vết m/áu chảy từ cơ tôi.
Họ hoảng hốt, vội vàng dừng việc rút m/áu và đầu khẩn cho tôi.
Nhưng tất cả quá muộn, cảm nhận cơ mình ngày nhẹ, ý thức dần trở nên mơ hồ.
Tôi chỉ mong rằng, có kiếp sau, sẽ giờ phải gặp lại Thần, phải trải qua nỗi và bi vô tận này nữa.