Thần Đạo Đan Tôn

Chương 4867: Thua Thiệt

05/03/2025 14:32

Nhưng bản thân Lăng Hàn cũng rất yếu đuối, nếu bị Giáo Chủ nhất tinh phục kích, có lẽ hắn sẽ xui xẻo.

Tiêu chuẩn công mạnh thủ yếu.

Không có biện pháp, ai bảo lực lượng của hắn giảm xuống lục biến

Lục biến bị Giáo Chủ miểu sát, chuyện này có gì lạ?

– Hi vọng có thể an toàn vượt qua thời gian này.

Vận khí của hắn không tồi, ở trên tòa đảo nay đợi gần một năm, hắn không có gặp lại Phong Diệu Lăng, có lẽ hắn đã gặp được đại vận.

Cuối cùng có một ngày, Kim Sắc Cự Nhân gom góp đủ ngân quang tinh thể hắn cần và thoát khốn.

Lập tức, người khổng lồ này đại khai sát giới.

May mắn chính là, lần này tất cả mọi người có chuẩn bị, vừa phát hiện tình huống không đúng thì rút lui.

Phong tỏa trên biển đã biến mất.

Quả là thế, nhất định phải thả Kim Sắc Cự Nhân ra.

Lăng Hàn cũng đạp không mà đi, mặc dù lực lượng của hắn giảm xuống nhưng hắn vẫn nhìn thấy sợi tơ quy tắc, cho nên hắn vẫn có thể phi hành.

Mặt khác, tốc độ của hắn cũng không chịu ảnh hưởng, hắn vẫn bảo trì như cũ , từ đó Lăng Hàn cảm giác vui mừng sâu sắc.

Sau mười hai ngày, hắn đã tới hòn đảo thứ tư.

Còn chưa lên bờ, hắn đã thấy hòn đảo này có lôi đình bao phủ.

A, lôi đảo?

Lăng Hàn kinh ngạc, trước đó theo thứ tự là hỏa, thủy, kim ba đảo, hắn cho rằng nơi này có ngũ hành đảo, nhưng hiện tại hắn phát hiện không đúng.

Có lôi đảo xuất hiện, suy đoán ngũ hành đảo là có sai lầm.

Hắn đạp lên hòn đảo, chỉ thấy nơi này vẫn có thực vật nhưng cành lá có lôi điện màu trắng quấn quanh, bất cứ người nào cũng kh/iếp s/ợ.

– Trước tiên không quản những chuyện này, nhanh đi tìm cự nhân.

– Lần này, có lẽ là Lôi Đình Cự Nhân.

Hắn tìm nơi đổ bộ, sau đó xem đây là điểm xuất phát và tìm ki/ếm, quả nhiên hắn nhanh chóng tìm được Lôi Đình Cự Nhân.

Không có nói nhảm, Lăng Hàn lập tức bắt đầu tìm ki/ếm lôi đình tinh thể.

Lôi đình tinh thể rất dễ tìm, cũng không đi/ên đảo hai màu vàng và bạc.

Lăng Hàn tiếp tục im lặng phát tài, chẳng qua sau khi dung hợp linh thân thứ tư, lực lượng của hắn giảm xuống lần nữa, hắn chỉ còn lại ngũ biến.

Thời điểm hắn gặp hung thú sẽ gặp khó khăn, niệm lực kinh khủng không thể phát huy tác dụng, hắn phải quay người bỏ chạy.

Lăng Hàn vô cùng khó chịu, từ khi nào hắn biệt khuất như thế?

– Hiện tại yếu là vì về sau mạnh.

– Ta nhẫn!

Một mình phát tài không quá lâu, lại có người lên đảo.

Sau khi trải qua hòn đảo trước giày vò, người dám tiếp tục lên đảo ít đi rất nhiều.

Bởi vì không thả cự nhân trên đảo ra, bọn họ không thể rời đảo, nếu đi lên sẽ lãng phí rất nhiều thời gian, thứ hai, quá nguy hiểm.

Cho nên, thật nhiều người lựa chọn không lên đảo.

Đây chỉ là giai đoạn bắt đầu của Đế lộ, về sau có rất nhiều cơ duyên, cần gì gặm ch*t nơi nguy hiểm như thế?

Nhưng mà, những người này nhanh chóng quay lại.

Bởi vì bọn họ đi tới một đoạn sẽ phát hiện thủy triều ngập trời, căn bản không có biện pháp tiến lên.

Hiển nhiên, nhất định phải giải phóng cự nhân trên đảo, nếu không đừng ai nghĩ ch/ặt đ/ứt giai đoạn.

Không có biện pháp, mọi người đành phải quay lại hòn đảo.

Cũng may ngay từ đầu cũng không có nguy hiểm gì, còn có rất nhiều cơ duyên, từ đó mọi người bắt đầu tích cực.

Thời gian thắm thoát thoi đưa, bốn tháng qua đi.

Quá nhiều người, thu hoạch của mỗi người trở nên nhỏ lại, chuyện ăn cư/ớp xảy ra thường xuyên.

Loại chuyện ăn cư/ớp này diễn ra liên tục, hiện tại chỉ nhiều hơn mà thôi.

Lăng Hàn dạo bước giữa núi rừng, hắn nhất định phải cẩn thận, cây cỏ vô tình, chỉ cần hơi chút đụng chạm sẽ có lôi đình tập kích, mặc dù không đến mức sẽ ch*t nhưng cũng làm ngươi đ/au khổ thật lâu.

Nếu lúc này gặp lại địch nhân, đây là chuyện tồi tệ.

Sa sa sa, tiếng bước chân rất nhỏ vang lên, sau đó hắn nhìn thấy con lợn rừng lao ra ngoài.

Thân thể con lợn rừng khổng lồ, nó lao tới va chạm với Lăng Hàn, tốc độ lao tới cực nhanh.

Còn tốt, cấp bậc Hóa Linh cảnh.

Lăng Hàn gật đầu, hắn vẫn có thể đ/á/nh một trận với hung thú cấp bậc Hóa Linh cảnh.

Hắn xông lên, chiến lực bộc phát toàn bộ.

Không có biện pháp, lực lượng của hắn hiện tại giảm xuống ngũ biến, nhất định phải toàn lực ứng phó.

Phí hết công sức, cuối cùng hắn cũng ch/ém gi*t hung thú, trên người hắn lưu lại vài vết ch/áy do bị lôi đình bổ trúng.

– Lưu lại lôi đình tinh thể, ngươi có thể cút.

Đúng lúc này, chỉ thấy một bóng người nhảy ra.

Đó là thanh niên khoảng ba mươi tuổi, một thân trường bào màu đỏ rất khỏe mạnh.

Lăng Hàn nhìn sang người này, hắn thản nhiên nói:

– Ngươi muốn đ/á/nh cư/ớp ta?

– Không sau.

Thanh niên áo đỏ không phủ nhận, hắn cao ngạon nói.

– Không nên ôm tư tưởng gì đó, ta đã thấy rõ nội tình của ngươi, chỉ là Hóa Linh ngũ biến, mà ta lại là cửu biến!

– Nếu như nói không thì sao?

Lăng Hàn cười nói.

– Vậy ngươi đang tìm cái ch*t!

Thanh niên áo đỏ quát:

– Nhanh giao lôi đình tinh thể ra đây, đừng ép ta hỏi lại một lần nữa!

Lăng Hàn giang tay ra:

– Câu trả lời của ta không phải đã rất rõ ràng?

– Ha ha, đúng là người ch*t vì tiền!

Thanh niên áo đỏ lạnh lùng nói.

– Đáng tiếc, ngươi căn bản không bảo vệ được phần tiền của mình, chỉ uổng mạng mà thôi.

Hắn ngang nhiên xuất thủ tấn công Lăng Hàn.

Lăng Hàn tránh thoát thanh niên áo đỏ công kích, hắn cười nói:

– Hiện tại, ta cho ngươi một cơ hội sống sót, xin lỗi ta, ta có thể tha cho ngươi khỏi ch*t.

– Ha ha ha, đúng là trò cười!

Thanh niên áo đỏ cười nhạo, cho rằng tránh được một kích của mình thì có thể lật cả bầu trời hay sao?

Đúng là tự tin.

Lăng Hàn mỉm cười:

– Không tin, ngươi có thể thử một chút.

– Không biết mùi vị!

Thanh niên áo đỏ xuất thủ lần nữa, hắn hiện tại không muốn nhanh chóng xử lý Lăng Hàn, hắn muốn bắt đối phương sau đó từ từ tr/a t/ấn để hưởng thụ cảm giác ưu việt..

Lần này, Lăng Hàn không tiếp tục trốn tránh.

Lực lượng của hắn đã giảm xuống, đáng tiếc lực lượng không có.

Sát khí xung kích.

Ông, niệm tới, công tới.

– A!

Thanh niên áo đỏ kêu la thảm thiết, hai tay ôm đầu, nhưng kinh khủng là, mắt mũi tai của hắn đang phun m/áu tươi.

Thức hải của hắn bị trọng thương, trực tiếp ảnh hưởng tới nhục thân.

Đây là nguyên nhân Lăng Hàn hạ thủ lưu tình, nếu không với thần thức công kích có thể trảm Giáo Chủ nhất tinh, chỉ là Hóa Linh cảnh thì làm sao có thể ngăn cản một kích của hắn?

Đôi mắt thanh niên áo đỏ đổ m/áu, hắn h/oảng s/ợ nhìn Lăng Hàn.

Thật đ/áng s/ợ, không ra tay cũng làm toàn bộ linh thân trong thức hải của hắn vỡ nát, chiến lực đã giảm xuống Chân Ngã cảnh.

Ngươi là quái vật gì?

Lăng Hàn mỉm cười:

– Hiện tại tin tưởng chưa?

Thanh niên áo đỏ khóc, sớm biết Lăng Hàn khủng bố như vậy, đ/á/nh ch*t hắn cũng sẽ không đi ra cư/ớp bóc.

Ăn cư/ớp lôi đình tinh thạch đổi lấy long tiên, mà đổi lấy long tiên giúp mình cường đại, hiện tại làm sao bây giờ?

Trực tiếp từ cửu biến rơi xuống Chân Ngã cảnh.

Thật thua thiệt.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Công tử lại tìm đường chết rồi.

Chương 9
Tôi là người đẹp nhất kinh thành, đáng tiếc lại đoản mệnh. Ngày tôi chết, vô số danh sĩ kinh thành khóc thương tiếc nuối. Chỉ trừ một người - anh kế Phạm Trần An. Hắn không ưa tôi, thậm chí có thể nói là ghét cay ghét đắng. Tôi mặc gấm lụa, hắn bảo tôi phô trương. Tôi học thêu thùa, hắn chê tôi màu mè. Tôi nhận thơ tán tỉnh của tân khoa trạng nguyên, hắn mắng tôi vô phép. Tóm lại, mọi thứ thuộc về tôi hắn đều ghét. Nghe tin tôi chết, hắn chỉ lạnh lùng buông một câu "Biết rồi". Dưới âm phủ, sau ba năm cần mẫn làm Mạnh Bà kiêm nhiệm, Cuối cùng tôi cũng có được một cơ hội thác mộng. Diêm Vương phẩy tay, làn sương mù tan đi. Tôi sững người, sao lại là giấc mộng của Phạm Trần An? Tôi thực sự không muốn gặp hắn, lập tức quay đầu bỏ đi. Sau đó xông vào điện Diêm La ăn vạ: "Chẳng phải nói sẽ gặp người nhớ thương ta nhất trần gian sao? Ngài lừa ma à!" Diêm Vương đau đầu: "Có khả năng nào... chính là hắn không?"
Cổ trang
Ngôn Tình
2