Chính vì thế, mấy đứa bạn cùng phòng tin sái cổ rằng tôi đã có bạn gái.

Bọn họ còn trêu đùa: "Ôi chao, Quý Diễn à, bạn gái cậu bám dính thật đấy."

"Gato thế, đến khi nào tôi mới thoát ế đây?"

"Thôi mơ đi, nhìn cái mặt của Quý Diễn kìa, con gái còn chưa kịp đổ, trai thẳng cũng muốn quẹt phải đấy!"

Tôi ném gối vào mặt thằng đó: "Còn lảm nhảm nữa không?"

"Rồi rồi, không nói nữa mà."

Mỗi lần đùa giỡn thế này, tôi đều liếc nhìn Cố Chước.

Anh là bạn cùng phòng, nằm đối diện giường tôi, người lạnh lùng, thủ khoa tỉnh, chiến thần học tập chính hiệu, điểm số luôn đứng đầu, ngoại hình thì đẹp như tài tử. Mấy cô theo đuổi nhiều vô kể, nhưng toàn bị từ chối phũ phàng.

Mỗi khi mấy đứa bạn lôi chuyện bạn gái ra trêu tôi, chỉ có mình anh im thin thít.

Như thể rất gh/ét việc tôi có người yêu vậy.

Chẳng lẽ anh gh/en vì tôi thoát ế trước?

Nhưng đáng lẽ anh cũng có thể có bạn gái mà, biết bao cô gái mơ ước được hẹn hò cùng anh luôn ấy chứ.

Vì cơn đ/au bụng hành hạ, sau cuộc điện thoại, tôi chẳng còn sức nghịch ngợm, co quắp trong chăn toát mồ hôi lạnh.

Đúng lúc ấy, tiếng ken két vang lên từ giường tôi.

Gi/ật mình nhận ra Cố Chước đã leo lên giường mình, thân hình ấm áp của anh từ từ áp sát, mang theo thứ áp lực khiến tim đ/ập lo/ạn nhịp.

Hai chân anh siết ch/ặt lấy chân tôi, đầu gối đ/è vào giữa hai đùi, như muốn giam cầm tôi trong không gian chật hẹp.

Cơ thể anh chếch người bên trên, tay đặt lên trán tôi ướt đẫm mồ hôi, chau mày:

"Khó chịu lắm sao? Sao cậu không nói?"

Ánh mắt thăm thẳm của Cố Chước khiến tôi bỗng dưng căng thẳng tột độ.

"Đi nổi không? Tôi đưa cậu vào viện."

"Không cần đâu!"

Tôi sốt ruột muốn anh rời đi ngay, nói: "Tôi uống th/uốc giảm đâu là được."

Khoảng cách gần thế này, tôi sợ anh ngửi thấy mùi m/áu trên người.

Cố Chước liếc nhìn, chậm rãi đáp: "Ừ."

Khi anh rời khỏi người tôi, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng đúng lúc ấy, Cố Chước bỗng lên tiếng: "Hình như có mùi m/áu, cậu bị thương à?"

"Để tôi kiểm tra."

Tôi muốn khóc: "Thật sự không cần đâu!"

Thế nhưng ngay sau đó, sau khi x/á/c nhận phần cơ thể lộ ra ngoài chăn không có vết thương, anh còn định gi/ật tấm chăn ta.

Tôi cắn răng đớp mạnh vào tay anh.

"Shhhh..." Cố Chước rít lên.

Cuối cùng anh cũng thôi không kiểm tra nữa: "Xin lỗi."

Rồi lặng lẽ rời đi.

Tôi chợt thấy mình tệ quá.

Giá mà... giá mà tôi là người bình thường, có lẽ đã có thể thoải mái ở bên Cố Chước rồi.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
3 Trúc mã ghét Omega Chương 13
4 Vào Hạ Chương 17
7 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm