“Vốn nên đột nắm “Vậy giờ thể Có thể làm m/a nữa không?”
“Cho nên, rõ ràng biết.” Đại nói: “ngay cả con m/a mất trí nhớ, nhớ vị trí thể mình. Nhưng con m/a bên cạnh anh, chắc lần quay về. Thông thường, sinh tìm mọi cách trở thể của mình, dù bản muốn, chỉ cần người quen nhớ nhung ấy, vô thức quay về.”
“Chỉ trường hợp, khi nhớ nhung, chẳng nữa, rời xa thể mình, cho năm thứ bảy, hoàn toàn tan biến, thể th/ai, thể lại.”
“Cô nữa, và mình định tan biến.” Đại bình thản hỏi tôi: “Vì vậy, anh Lục à, làm thế này chẳng kết tốt đâu.”
“Tôi thể, khiến được không...” Sau hồi lâu, mới lấy giọng nói.
“Anh x/á/c định đó điều Đại tôi: “Anh nghĩ việc được tốt, nhưng chọn tan biến, rất thể thật còn chút lưu luyến gì thế nữa rồi.”
Là vậy sao? Sẽ vậy sao?
Cô gái nhát ấy; bé dù hay nỗi thường nhớ lời mình nói, sẵn lòng khắc câu “đợi Lục Tử Minh về nhà” lên gương, vụng về mức bị sương đen quấn nhưng khi cảm lạnh pha th/uốc cho gái ngồi xem tivi khi thức khuya thì ngồi bên nhận được chiếc gương vui mừng nỗi xoay tròn.
Giang khi ngại ngùng cúi xuống cho nhìn.
Giang quan tâm xem ngủ ngon không, bệ/nh đỡ hơn chưa.
Hôm qua mới hứa ấy, dịp Tết dán câu đối, đợi đưa địa th/ai, dùng hết tiền thưởng cuối năm để giúp cầu kiếp định bình an thuận lợi, vui vẻ khỏe mạnh, phải chạy KPI nữa.
Cô chỉ lặng lẽ cong mắt, nở nụ cười xíu.
Giang trước giờ nhớ nhung, rõ ràng đáng lương thiện tan biến khỏi để chút dấu vết nào ư?
Tôi đột cảm thấy đ/au thắt ng/ực, thể mũi bị được, óc quay Vô số mảnh ức xoay tròn trước lần gặp ấy, nay đưa nhà cổ họ khung hình, cảnh, cuối hóa thành nụ cười của qua.
........ Em rõ mình tan biến, nhưng nghĩ việc phải không?