Trong làng lại có một số người đến, dưới sự giúp đỡ của mọi người, cuối cùng th* th/ể của bác cả và bác gái cũng được đào lên.

Ngoài ra còn đào lên được hai cái xẻng.

Có vẻ như đêm qua bác cả và bác gái cả muốn tự mình đào thứ gì ở bên dưới lên.

Nhưng tư thế q/uỷ dị của bọn họ lại khiến tất cả mọi người trong làng lần nữa bị dọa cho kh/iếp s/ợ.

Bởi vì th* th/ể cứng ngắc của bác cả và bác gái cả đều đang quỳ lạy, giống hệt tư thế của anh họ.

Bọn họ trông giống như đang quỳ lạy sám hối với những vòng tượng Phật bằng đ/á ở xung quanh.

Trưởng làng và bố tối vẫn không ngừng an ủi bà nội nhưng bà nói sở dĩ chúng tôi không được báo cảnh sát là bởi vì khi cảnh sát đến, chắc chắn sẽ mang theo những tượng Phật đi cùng.

Nhưng những tượng Phật này tuyệt đối không thể di chuyển, dù chỉ là một chút cũng không được!

Đây là trận tám mươi tám mặt Phật, một trận pháp của Mao Sơn Tông.

*Mao Sơn Tông là tên một giáo phái của Đạo giáo, lấy núi Mao Sơn (núi cỏ mao), nằm ở giữa hai huyện Kim Đàn và Cú Dung của tỉnh Giang Tô, Trung Quốc, làm Tổ đình.

Còn những hình dạng kỳ lạ của pho tượng Phật bằng đ/á này là một loại thủ ấn đặc biệt của Phật giáo, có tên là hàng m/a ấn.

Một khi tượng Phật bằng đ/á bị di dời thì thứ ở dưới sẽ không được trấn áp nữa, cả làng cũng theo đó mà đi đời.

Một số người trong làng có tham gia di chuyển tượng Phật bằng đ/á, nghe đến đây đều sợ hãi đến nỗi mặt trắng bệch, sợ rằng sẽ giống như bác cả của tôi vậy.

Trưởng làng cũng lo lắng, nhanh chóng hỏi bà nội tôi rốt cuộc bây giờ nên làm sao đây.

Lúc này bà nội cũng biết anh họ đã ch*t rồi.

Bà ngồi trên đất lau nước mắt, sau đó quay đầu lại nói với bố tôi: “Phúc Sinh, chắc chắn tối hôm qua anh của con cùng với chị dâu con lại đến nơi này nữa rồi. Hai đứa nó muốn lôi thứ ở bên dưới ra để b/áo th/ù cho Thiên Dã, kết quả lại gặp phải người ra tay đ/ộc á/c.”

“Con mau đi đến huyện Ngũ Nguyên bên cạnh, tìm một người đạo sĩ tên là Thôi Danh Chương. Lúc còn trẻ mẹ có quen biết với ông ấy, là một đạo sĩ cũng có chút tài năng của phái Mao Sơn.”

“Nếu tìm được ông ấy, chắc là có thể dùng những pho tượng Phật bằng đ/á này để trấn áp lại thứ bên dưới kia một lần nữa.”

Trưởng làng vội vàng hỏi: “Bà chị, nói thật lòng thì cả làng này lúc trước chính là của nhà họ Lâm các chị. Những dân làng như chúng tôi đều là sau khi cải tạo đất mới chuyển đến đây, có lẽ chị biết rốt cuộc bên dưới đang ch/ôn giấu thứ gì.”

Bà nội tôi nghe xong nhưng lại im lặng không lên tiếng, vẻ mặt chỉ còn biểu cảm bi thương nhìn th* th/ể của bác cả và bác gái.

Tôi muốn đến đỡ bà nội ngồi dậy nhưng bà lại xua tay, chỉ quay đầu nói với bố tôi: “Phúc Sinh, đi nhanh lên đi.”

Bố tôi gật đầu. Trưởng làng thấy không hỏi được gì nên cũng nói với bố tối đừng để chậm trễ sự việc, nhanh chóng gọi thêm mấy người đi cùng cậu đi.

Bố tôi cùng mấy người nữa ngay cả bữa sáng còn chưa ăn đã nhanh chóng chạy xe đến huyện Ngũ Nguyên.

Bà nội tôi ngồi bên bờ hồ cho đến khi người ta đến vớt x/á/c của hai vợ chồng bác cả lên thì bà mới tự mình đứng lên, bảo tôi dìu về nhà.

Lúc trước con đường này chỉ cần mười phút là đến nơi nhưng bây giờ hai bà cháu chúng tôi phải mất hơn nửa tiếng mới đến nhà.

Dọc đường tôi định hỏi bà nội xem bên dưới có thứ gì nhưng lại thấy dáng vẻ tiều tuỵ của bà nên cảm thấy không hỏi được.

Về đến nhà, mẹ tôi đã nấu một ít cháo nhưng bà nội cũng chỉ ăn vài muỗng rồi không ăn thêm được nữa.

Hai bữa còn lại trong ngày cũng chỉ là ăn để đối phó mà thôi.

Chuyện lúc trước của nhà chúng tôi, tôi cũng từng nghe bố và bà nội kể ít nhiều.

Lúc trước nhà họ Lâm chúng tôi là một gia đình lớn ở trong làng, ở thời nhà Thanh trong nhà còn từng có ba cử nhân và một tiến sĩ.

Tiểu viện tam tiến của uỷ ban làng hiện tại chính là gian nhà ở của nhà họ Lâm chúng tôi, lúc trước người trong làng gọi nơi đó là phủ tiến sĩ.

Nhưng lúc Dân Quốc thì nhà họ Lâm chúng tôi đã suy tàn, đến khi xây dựng đất nước thì gia tộc của chúng tôi đã không còn bao nhiêu người nữa.

Lại trải qua thêm mấy cuộc vận động phong trào nên đến bây giờ con trai nhà họ Lâm chỉ còn lại hai người là bố tôi và bác cả.

Bà nội tôi được gả vào nhà họ Lâm trước khi thành lập đất nước với tư cách là con dâu nuôi từ bé, vì thế bà đã trải qua thời kỳ huy hoàng cuối cùng của đại gia tộc nhà họ Lâm.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Bạn Trai Hôn Ước Từ Nhỏ Của Thiếu Gia Đệ Nhất Kinh Thành

Chương 18
Mẹ tôi và bạn thân của bà đều lấy chống là đại gia giới thượng lưu Bắc Kinh. Thế là hai người họ quyết đinh làm thông gia với nhau, nhưng trớ trêu thay lại đều sinh con trai. Từ nhỏ, "Thái tử Bắc Kinh" Hách Nhất Châu đã là kẻ bá đạo, luôn dọa tôi: "Khóc nữa là sau này anh không cưới em đâu." Tôi vừa nức nở vừa phân trần: "Em là con trai, anh không thể cưới em được." Lớn lên, không ngờ chúng tôi thật sự phải lòng nhau. Sau vài tháng hẹn hò chính thức, tôi đành đánh bài chuồn. Bởi vì tên tiểu bá vương ngày xưa giờ đã thành đại bá vương thực sự, thân thể tôi thật sự yếu đuối không kham nổi. Kết quả vừa trốn đi hưởng thụ được nửa tháng, tôi đã bị hắn bắt lại ở lễ hội té nước Vân Nam. Hắn liếc nhìn mấy anh trai vạm vỡ áo ướt sũng xung quanh, mặt lạnh như tiền: "Là cơ bụng anh không đủ đẹp, hay anh chưa đủ hăng say trên giường mà khiến em phải vất vả chạy đến tận đây tuyển hậu cung à?"
0
2 Hoài Lạc Chương 19
3 Con Gái Trở Về Chương 22
4 Phạm Quy Đắm Say Chương 26
10 Ân Trường Thọ Chương 23

Mới cập nhật

Xem thêm